7
Tôi chính thức bắt đầu hành trình quay về nước.
Sau một thời gian nghỉ ngơi ngắn, tôi lại nhanh chóng bận rộn trở lại.
Khi tôi đến buổi tiệc do đối tác của Trần Định Quốc tổ chức,
Kiều Hướng Vãn đã ngoan ngoãn đứng chờ tôi ở đó.
Tôi khẽ thở phào một hơi.
Tôi vốn rất rành mấy trò xã giao của giới thượng lưu.
Cầm ly rượu trên tay, tôi trơn tru hòa vào vòng xoay của giới nhà giàu.
Tôi vừa vừa trao đổi danh thiếp với những cái tên nổi bật trong danh sách khách mời.
Đột nhiên, nhạc khiêu vũ vang lên nhẹ nhàng.
Cảm nhận ánh mắt dò xét của Trần Định Quốc,
Tôi liền nắm tay Kiều Hướng Vãn, nhẹ nhàng bước vào sàn nhảy.
Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, tôi giữ nụ chuẩn mực trên môi.
“Sao tay cậu đổ mồ hôi thế?”
Nghe , Kiều Hướng Vãn bối rối mím môi.
Tôi đưa tay khẽ lướt nhẹ lên ngực áo cậu ta:
“Đừng căng thẳng, cứ chuyện bình thường với ba tôi là .”
Khi bài nhạc kết thúc, tôi nhanh chóng dặn dò sơ qua sở thích của Trần Định Quốc.
Kiều Hướng Vãn gật đầu rồi bước lên tầng trên.
Tôi mỉm bóng lưng cậu ấy.
Có một “trợ thủ biết điều” đúng là tiện thật.
Tôi tiện tay cầm ly rượu, chuẩn bị quay lại cuộc giao lưu.
Bất chợt, tôi quay đầu theo phản xạ.
Và thấy một gương mặt từng bao lần xuất hiện trong giấc mơ của tôi — rằng sẽ bóp chết tôi.
Vương Nhị Trụ đang đứng đó, cách tôi không xa, ánh mắt u tối, chằm chằm vào tôi không chớp.
Trong đôi mắt ấy là một mớ cảm phức tạp không rõ tên.
Lưng tôi lạnh toát, toàn thân cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, một ý nghĩ lóe qua đầu tôi:
Tiêu rồi. Lẽ nào ta thật sự định bóp chết tôi?
8
Không gian ở khu vườn sau yên tĩnh đến lạ…
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa dần tiến lại phía sau,tôi bỗng nhiên không dám quay đầu.
Khi tiếng bước chân dừng ngay phía sau lưng mình,tôi như bước vào cảnh hy sinh, nghiến răng quay đầu lại: “Sao lại xuất hiện ở đây?”
Đập vào mắt tôi là gương mặt vẫn đẹp trai như xưa, không hề thay đổi.
Vương Nhị Trụ lúc này trông điềm tĩnh hơn rất nhiều.
Anh mặc bộ vest sẫm màu, thoạt đúng kiểu người có vai vế.
Vương Nhị Trụ không trả lời thẳng: “Anh ta là ai?”
Không đợi tôi phản ứng, truy hỏi tiếp: “Em đang giỡn với tôi à?”
Tôi ngập ngừng một chút: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến cả. Phải, tôi đấy. Đừng tỏ ra như chính thất , chuyện cảm vốn là tự nguyện, với lại… cũng đâu thiệt gì.”
Vừa dứt lời, ánh mắt Vương Nhị Trụ lập tức lộ ra nét tổn thương.
Tôi thản nhiên lời xin lỗi: “Tôi có thể bù đắp cho .”
Vương Nhị Trụ nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run rẩy.
Tôi thở dài trong lòng, tự mình lẩm bẩm:
“Anh mới tốt nghiệp chưa bao lâu, kinh tế chắc chưa dư dả? Mua nhà, mua xe chưa?”
Tôi đang nghĩ đến việc móc một ít tiền trong quỹ đen của mình ra giúp .
Không ngờ đột nhiên tiến lại gần.
Một nụ hôn đầy tính trả thù bất ngờ rơi xuống.
Hơi thở mát lạnh mùi bạc hà nuốt trọn tiếng thở gấp của tôi.
Ký ức năm năm trước bỗng cuộn trào trở lại.
Chân tôi mềm nhũn, môi bị cắn rách để lại một vết đỏ rõ rệt.
Tôi hoảng hốt đẩy mạnh ra, theo phản xạ giáng cho một cái bạt tai.
Không khí lập tức rơi vào im lặng kỳ quái.
Mặt Vương Nhị Trụ bị đánh lệch sang một bên.
Nhưng không nổi giận, chỉ lặng lẽ quay đầu lại.
Bàn tay với những đốt xương rõ ràng nhẹ nhàng chạm vào khóe môi tôi,
lời thì thầm mang theo sự cầu xin vang lên trong không trung:
“Đừng chọn ta… hãy chọn tôi.”
Vương Nhị Trụ chẳng thay đổi gì cả.
Nhưng tôi thì… không thể dây dưa với thêm lần nữa.
Đột nhiên, giọng của trợ lý vang lên từ phía cửa.
Tôi lập tức rút tờ chi phiếu từ trong túi, ký xoẹt mấy chữ.
Tấm séc trị giá một triệu tôi nhét thẳng vào cổ áo Vương Nhị Trụ.
“Khôn một chút, đừng quấn lấy tôi nữa.”
Cảnh tượng tôi đang “đe dọa” Vương Nhị Trụ bị trợ lý bắt gặp.
Khi thấy rõ mặt ,
ấy ôm tập hồ sơ, gượng gạo .
Rồi len lén tiến lại gần tôi, hạ giọng: “Chị, sao chị không sớm là quen ta?”
Nghe , tôi ngơ ngác: “Ý là sao?”
Trong lòng tôi bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Trợ lý do dự : “Đây là bên A của dự án mới của chúng ta — ngài Triệu Hoài Thiên.”
9
Khi biết Vương Nhị Trụ… Không, là Triệu Hoài Thiên cũng đang lừa tôi,
tôi thẳng tay tặng thêm một cái bạt tai nữa vào mặt .
Tối hôm đó, trợ lý đứng như trời trồng, mắt tròn mắt dẹt tôi.
Đến tận nửa tháng sau, ấy vẫn chưa hết bàng hoàng vì cảnh tượng hôm đó.
Tôi nhẹ, :
“Đừng sợ, tôi không đánh đâu.”
Mạc Trì ngượng ngùng.
Cô ấy báo cáo tiến độ công việc cho tôi:
“Bản kế hoạch dự án đã thông qua phía Ryan cầu phải thử nghiệm trước khi triển khai chính thức.”
Nếu thử nghiệm, thì ít nhất cũng phải đi công tác nửa tháng.
Tôi bảo Mạc Trì thông báo sớm cho mọi người chuẩn bị.
Bất ngờ, khi đi ngang qua cửa phòng việc, Mạc Trì thò đầu vào hỏi:
“Chị có đi không?”
Tôi đáp:
“Tất nhiên là đi rồi.”
Công ty này là do tôi thành lập sau khi về nước, chỉ có hơn mười nhân viên.
Lúc mới bắt đầu, Trần Định Quốc phản đối rất kịch liệt.
Sau khi biết quy mô công ty nhỏ xíu, ông ta chẳng thèm để tâm.
Có lẽ trong mắt ông, tôi chỉ đang chơi trò mở công ty cho vui.
Đang bận đi hưởng tuần trăng mật với bồ nhí, Trần Định Quốc hoàn toàn không biết tôi đã bắt tay hợp tác với một tập đoàn công nghệ y tế hàng đầu.
Thời gian gần đây, tôi vẫn luôn im lặng trong nhóm chat công việc.
Thi thoảng Triệu Hoài Thiên cũng đôi ba câu.
Tôi thật sự không hiểu.
Là tổng giám đốc như ta, sao lại có mặt trong group xử lý một dự án nhỏ như …
Nhưng, chỉ cần dự án suôn sẻ.
Những chuyện khác, tôi không bận tâm.
10
Dự án của công ty tôi là chương trình chăm sóc cuối đời dành cho người già neo đơn.
Địa điểm thử nghiệm do Ryan chỉ định là một viện dưỡng lão.
Họ cung cấp thiết bị và thuốc giảm đau không có tác dụng phụ.
Còn chúng tôi chịu trách nhiệm về chuyên môn và dịch vụ.
Viện dưỡng lão nằm ở núi Vụ Độ, cách thành phố hơn 400 km.
Tôi đành cam chịu ngồi xe khách lắc lư vượt chặng đường dài.
Cũng may không phải lần đầu trải nghiệm kiểu này.
Tôi thích nghi khá tốt.
Khi đến nơi, ai vào việc nấy.
Nhờ năng lực vững vàng của cả đội,
quá trình thử nghiệm diễn ra vô cùng thuận lợi.
Một vòng thí điểm hoàn tất trọn vẹn, phía Ryan đến nghiệm thu kết quả.
Mạc Trì ghé sát lại tôi, hỏi nhỏ: “Giám đốc Triệu có đến không?”
Tôi bất lực đáp: “Không biết nữa.”
Ai thèm quan tâm Triệu Hoài Thiên có đến không chứ?
Chỉ cần tiền dự án thanh toán đúng hạn là rồi.
May mà kết quả nghiệm thu từ Ryan khá tích cực.
Do viện dưỡng lão kiêng ăn mặn,
nên dạo gần đây khẩu phần ăn của chúng tôi cũng nhạt nhẽo theo.
Biết dự án không còn trục trặc gì nữa,
tôi lập tức quyết định dẫn cả nhóm xuống thị trấn dưới chân núi nghỉ một đêm.
Bạn thấy sao?