25
Cả ngày hôm đó tôi cứ mơ mơ hồ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tối đến, vừa rửa mặt xong leo lên giường định ngủ,
Chu Cảnh Nghiêm bỗng nhắn tin bảo tôi xuống lầu.
【Làm gì?】
Đêm hôm không ngủ lại gọi người ra ngoài?
Tôi buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi,
suýt nữa thì ném điện thoại sang một bên.
【Đi bắt gian.】
Cái gì???
Cơn buồn ngủ bay biến sạch sẽ trong một nốt nhạc.
【Bắt gian ai cơ?】
【Xuống rồi sẽ biết.】
Chu Cảnh Nghiêm lái xe đưa tôi tới một nhà hàng Tây —
chính là nơi lần trước chúng tôi từng đi xem mắt.
Tôi mặc bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, tóc tai rối như tổ quạ,
so với những người trong nhà hàng… hoàn toàn không cùng một thế giới.
“Chu Cảnh Nghiêm, bắt gian ai ?”
Tôi len lén xung quanh.
“Hơn nữa… chỉ có hai ta, không tiện lắm đâu.”
Chu Cảnh Nghiêm hạ thấp giọng:
“Chuyện này mà cũng muốn công khai à?”
Tôi cũng nhỏ giọng theo:
“Công nhận là không nên công khai.”
Nhưng… nó có liên quan gì đến tôi không?
“Bắt gian ai cơ?”
Chu Cảnh Nghiêm kéo tôi núp sau một cây cột.
Nhân viên phục vụ bên cạnh chúng tôi như hai kẻ dở hơi.
“Còn ai vào đây nữa? Của em chứ của ai.”
Tôi chỉ vào mình: “Của tôi á?”
Tôi còn chẳng biết mình bị cắm sừng cơ mà?
Bắt gian chính mình, lại còn người khác báo tin?
Tôi đờ đẫn đi theo sau Chu Cảnh Nghiêm.
“Kia kìa!”
Chu Cảnh Nghiêm rút điện thoại ra tách tách tách chụp lia lịa.
Làm hai người đang ăn cơm cũng bị giật mình.
Cậu con trai ngẩng đầu lên trước:
“Chị? Sao chị lại ở đây?”
Tôi còn chưa kịp rõ, đã nghe Chu Cảnh Nghiêm mở miệng:
“Bắt mày rồi.”
“Hứa Nhiên?”
Hứa Nhiên chỉ vào Chu Cảnh Nghiêm, lại tôi:
“Chị, là ta đấy, cái người hôm trước gõ cửa nhà mình.”
So với chuyện bắt gian, tôi thấy hứng thú hơn với chuyện khác:
“Hứa Nhiên, em đang đương đấy à?”
Chu Cảnh Nghiêm lạnh mặt:
“Nó đương mà em còn nổi hả?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Thời nay rồi, sinh viên đại học đương thì sao chứ?”
“Em——”
“Tôi mà cho bác trai biết, ông ấy chắc vui chết.”
Ánh mắt Chu Cảnh Nghiêm khựng lại:
“Bác… trai nào?”
Tôi hạ giọng giải thích một lượt.
Hồi trẻ, ba tôi kết nghĩa em với ba của Hứa Nhiên.
Trùng hợp là cả hai đều họ Hứa.
Hứa Thanh Hà và Hứa Nhiên chính là con của hai người.
“Gì cơ???”
Chu Cảnh Nghiêm như bị sét đánh, biểu cảm bàng hoàng đến mức như đang lại toàn bộ thế giới.
Chào hỏi xong với của Hứa Nhiên, tôi kéo Chu Cảnh Nghiêm rời đi.
Chu Cảnh Nghiêm suốt cả đoạn đường… đơ như khúc gỗ, mặc tôi kéo đi như kéo cây cột điện.
26
Chỉ trong một buổi tối, cả nhà đã lan truyền tin tôi đang .
Thủ phạm chính là Hứa Nhiên, nó đăng đàn “bóc phốt” trong group gia đình.
Tôi nhắn tin:
【Bọn em chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường thôi.】
Hứa Nhiên gõ chữ như bay:
【Quan hệ cấp trên cấp dưới mà nửa đêm còn dính lấy nhau à?】
【Em thấy rõ lắm, rể nhất định coi em là địch đấy.】
【Đàn ông mà, chỉ cần một ánh mắt là hiểu nhau.】
Chị họ Hứa Thanh Hà vào hóng hớt:
【Ui chà~ Bao giờ đưa về ra mắt gia đình ?】
Bác :
【Phải chọn ngày đẹp nha.】
Bác trai:
【Chuyện này để bác lo.】
Tôi: 【……】
Cuối tuần, bác gọi tôi về nhà ăn cơm.
Vừa bước vào cửa, đã nghe thấy tiếng Chu Cảnh Nghiêm đang trò chuyện vui vẻ với bác trai.
Không biết ta dùng phép thuật gì, mà bác trai bác toe toét như hoa nở mùa xuân.
“Thanh Hoan, sao còn ngơ ngác đứng đó? Mau lại đây.”
Bác ngoắc tay gọi tôi.
Hứa Thanh Hà đứng sát bên tôi thì thào:
“Cái em rể này vừa đến đã tặng cho chị một cái túi Hermès bản giới hạn, còn tặng Hứa Nhiên nguyên bộ máy chơi game.”
Tôi trừng mắt: “Chị nhận thật à?”
“Dĩ nhiên! Chưa hết đâu, bố chị cũng sắp bị dỗ tới mức muốn kết nghĩa em với ta rồi đấy.”
Mặt tôi tối sầm: “Kết nghĩa em á?”
Hứa Thanh Hà vỗ vai tôi:
“Nếu em còn không đồng ý, sau này gặp ta là phải gọi rồi đấy.”
Bác nắm lấy tay tôi, lườm Hứa Thanh Hà một cái ra hiệu ngừng :
“Cái gì mà kết nghĩa với chả không? Đây là con rể tương lai của bác, không thể để rơi vào tay người ngoài .
Đám bác mà biết, chắc ganh tị chết mất.”
Tôi bị dắt mũi từng bước từng bước, sắp xếp đâu ra đấy.
Đến cả ngày tổ chức lễ đính hôn cũng đã quyết định xong xuôi.
Buổi tối dùng bữa, bác trai và Chu Cảnh Nghiêm đều có chút ngà ngà say.
Bác trai ợ một cái, giọng hơi lè nhè:
“Con út của tôi mấy năm nay chịu khổ không ít, từ nay về sau giao cho cháu…”
Lặp lại đến lần thứ ba rồi.
Tôi liếc bác , bà ấy ra hiệu, rồi dìu bác trai vào phòng nghỉ.
Tôi thì đỡ Chu Cảnh Nghiêm về phòng khách.
Chu Cảnh Nghiêm nằm trên giường, giọng ngắt quãng, khàn khàn:
“Thanh Hoan… nếu em không về nước… đã định bay sang tìm em rồi…”
“Anh học tiếng Pháp rất chăm chỉ…”
“Xin lỗi… những năm qua đã xảy ra quá nhiều chuyện…”
“Anh sẽ đối xử thật tốt với em…”
Ngoại truyện
1
Từ sáng sớm, Chu Cảnh Nghiêm đã gọi điện bắt tôi dậy mở cửa.
Vừa mở cửa ra thì thấy cả một nhóm vệ sĩ đứng lố nhố ngoài cửa,
tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ.
“Từ từ đã? Anh cái gì ?”
Tôi trừng mắt Chu Cảnh Nghiêm.
“Dọn nhà. Em không chịu ở nhà , thì phải tự dọn đến nhà em thôi.”
Đồ đạc quá nhiều, trong nhà tôi gần như không còn chỗ để đặt chân nữa.
Chu Cảnh Nghiêm đi một vòng quanh phòng ngủ chính, tặc lưỡi:
“Chật quá. Đợi cưới xong phải chuyển nhà thôi.”
Tôi khó chịu:
“Chật cái gì mà chật? Không cho ngủ ở phòng chính, qua phòng khách mà ngủ.”
“Tại sao?”
Chu Cảnh Nghiêm mặt mũi như sắp khóc.
“Tại vì tôi . Không có lý do.”
Chẳng mấy chốc, từ phòng bên cạnh đã vang lên tiếng kêu trời của Chu Cảnh Nghiêm:
“Nhỏ quá ???
Chưa tới mười mét vuông luôn á?”
Cả căn hộ của tôi chỉ vỏn vẹn 70m², phòng ngủ phụ dĩ nhiên nhỏ hơn rồi.
Nửa đêm, tôi đang ngủ mơ màng.
Trong mơ thấy có con zombie đang gặm cổ mình.
Nhột nhột…
Cảm giác thật kinh khủng.
Trong lúc hoảng loạn, tôi đạp một phát thật mạnh.
“Aaa!”
“Mưu sát chồng à?!”
2
Ngày cưới, bác trai uống khá nhiều rượu.
Tôi nắm tay Chu Cảnh Nghiêm chặt không buông.
“Tiểu Cảnh à, cháu biết tại sao bác lại thích cháu không?”
Chu Cảnh Nghiêm suy nghĩ một chút:
“Vì cháu tốt với Thanh Hoan?”
“Cháu đúng… một nửa.”
Bác trai mắt hơi rưng rưng, vừa vừa :
“Điều quan trọng nhất là Thanh Hoan thích cháu.
Lúc bác dọn dẹp phòng con bé, cờ thấy quyển sketchbook nó cất kỹ từ thời cấp ba
mỗi một trang đều là cháu.”
Sắc mặt Chu Cảnh Nghiêm cứng lại,
im lặng mất một lúc lâu rồi mới gật đầu thật mạnh:
“Bác trai, cháu sẽ đối xử tốt với Thanh Hoan suốt đời.”
Tôi ngơ ngác:
“Bác trai, bác … sớm đã biết cháu thích Chu Cảnh Nghiêm?”
Chị họ Hứa Thanh Hà chớp chớp mắt, ghé vào tai tôi thì thầm:
“Không lẽ em nghĩ là gì?
Chị với ba mẹ phải bày cả một ván cờ lớn mới dụ em đi xem mắt đấy.”
“Buổi xem mắt đó… là chị cố ý bắt em đi thay hả?”
“Ừ đó.”
“Rồi giấu em?”
“Ngay cả cái tên đầu đất như Hứa Nhiên còn không biết,
bọn chị cũng chỉ để hai đứa gặp nhau một lần thôi,
duyên số là do tụi em tự quyết định.”
3
Tiểu Bảo đã ba tuổi.
Một ngày nọ, nhóc con bí bí mật mật chui vào lòng tôi, thủ thỉ:
“Mẹ ơi, ba mẹ đánh mông ba.”
Tôi không gì, chỉ lén lườm sang người đàn ông đang ngồi đối diện.
Đúng lúc đó —
Chu Cảnh Nghiêm đang uống nước, tay khựng lại giữa không trung.
“Ba còn bảo là… muốn về nhà mẹ đẻ.”
“Ồ~ Vậy con giúp ba thu dọn hành lý nhé?”
“Dạ ạ, ạ~!”
Tiểu Bảo vỗ tay vui vẻ, mắt long lanh.
Tối đó.
Chu Cảnh Nghiêm nằm lăn lộn trên giường, lăn tới lăn lui, rên rỉ:
“Vợ ơi, đừng đuổi mà…”
“Hu hu hu, sai rồi…”
“Em muốn đánh mông thế nào cũng , đều chịu hết…”
[Toàn văn hoàn.]
Bạn thấy sao?