1
Lần nữa gặp lại Phan Gia Hằng là trong buổi họp lớp cấp ba.
Trong phòng bao rôm rả náo nhiệt, tôi vừa kết thúc một vụ án lớn, đang tính toán tiền hoa hồng, mặt mày rạng rỡ như gió xuân.
“Nào nào nào! Cạn ly chúc mừng luật sư Lê tài giỏi của chúng ta!”
Không khí sôi nổi, tôi nhận từng ly một.
“Khách sáo gì chứ? Sau này các đại gia có vụ nào nhớ nghĩ đến tôi nhiều chút nhé!”
Lời còn chưa dứt, ly rượu vừa đưa lên môi, cửa phòng bao bị đẩy ra, cả đám lập tức im bặt.
Tôi quay đầu lại, liền thấy một dáng người cao ráo vững chãi.
Có người kinh ngạc thốt lên:
“Lớp trưởng hồi cấp ba đã đủ đẹp trai rồi, giờ mặc vest vào còn phạm quy hơn nữa chứ!”
Chạm phải đôi mắt lạnh nhạt kiêu ngạo ấy, tâm trạng vui vẻ của tôi lập tức tan biến.
Ra cửa không xem hoàng lịch, sao chẳng ai trước với tôi là ta cũng đến ?
Vì sự xuất hiện của Phan Gia Hằng, buổi họp lớp càng thêm sôi nổi.
Tôi đặt ly rượu xuống, lười biếng dựa vào góc sofa.
Bạn thân Trương Nghiên ghé sát lại.
“Này, Lê Tri Tri, nể mặt tớ một chút đi! Dù sao cũng là tớ tổ chức buổi này mà.”
Tôi liếc ấy một cái:
“Cậu cố mời kẻ thù không đội trời chung của tớ đến, còn muốn tớ nể mặt à?”
Trương Nghiên tặc lưỡi:
“Cậu không muốn gặp ấy, khối người muốn đấy nhé.”
Cũng đúng, ai bảo Phan Gia Hằng sinh ra đã có gương mặt hút đào hoa cơ chứ.
“Bây giờ cậu là đại luật sư có tiếng trong ngành rồi, rộng lượng chút đi! Với lại tớ nghe , hiện tại giá trị tài sản của lớp trưởng thế này này.”
Cô ấy giơ tay ra hiệu một con số, giọng xúi giục:
“Biết đâu sau này còn có thể nhận vụ của ấy nữa đấy!”
Tôi lòng rồi.
Dù sao thì, hồi trước Phan Gia Hằng đã cướp mất ba năm liền vị trí thủ khoa toàn trường của tôi, cướp hết ánh hào quang thời thanh xuân của tôi.
Nhưng chuyện cũ đã là mây bay, thời buổi này ai còn khó tiền nữa đâu?
Tôi lấy lại tinh thần, chủ cầm ly rượu sang chào hỏi.
Ngay lúc đó, Hứa Lộ – mặc váy trắng tinh khôi – đang đứng trước mặt Phan Gia Hằng, dịu dàng trò chuyện điều gì đó.
Sự thật chứng minh, có những thứ mãi mãi không thể vượt qua, chẳng hạn như cảm vừa sáng tỏ vừa mập mờ của Hứa Lộ.
Tôi nâng ly lên, giả lả đầy chuyên nghiệp:
“Lớp trưởng, sau này nhờ chiếu cố nhiều nhé!”
Nhưng khi liếc thấy chiếc Patek Philippe trên cổ tay ta, nụ của tôi bỗng trở nên chân thành hơn hẳn.
Phan Gia Hằng ngồi trên ghế lô VIP, gương mặt điển trai, lạnh nhạt ẩn trong bóng tối, khẽ gật đầu, giọng điềm đạm:
“Nhất định rồi.”
Chậc, câu trả lời khách sáo ghê nhỉ.
Nhớ tới bảo bối Nguyên Bảo ở nhà đang đợi, tôi không nán lại lâu mà xin phép về trước.
Nguyên Bảo là con mèo mướp hoang tôi nhặt về nuôi.
Vẫn như thường lệ, tôi dọn dẹp khay cát, đổ thức ăn cho nó.
Không bao lâu, nhóm lớp bị họp lớp càn quét, ai cũng bàn tán xôn xao về việc Phan Gia Hằng trở về nước.
Có người còn nhắc đến tôi, khiến tôi nhận liền mấy lời mời kết .
Không thèm xem kỹ, tôi đồng ý hết rồi lăn ra ngủ.
…
Sáng hôm sau, khi bước vào thang máy công ty và thấy Phan Gia Hằng, tôi cứ ngỡ mình còn chưa tỉnh rượu.
Ban ngày người đàn ông này càng chói mắt hơn, mà thang máy chỉ có hai chúng tôi, muốn giả vờ không thấy cũng chẳng .
Tôi nặn ra một nụ , khách sáo hỏi:
“Lớp trưởng, đi tầng mấy?”
“Mười sáu.”
Hả? Cùng tầng với tôi sao?
Nhưng tầng đó chỉ có mỗi văn phòng luật của chúng tôi mà thôi!
Nhìn bộ vest Armani may đo cao cấp trên người ta, tôi lập tức nổi lòng tham.
“Lớp trưởng đây là… có vụ kiện à? Trùng hợp ghê, tôi cũng việc ở đây, hay là—”
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, tôi đụng ngay phải sếp.
Mắt ông ấy sáng rực.
“Ơ? Tiểu Lê, cậu quen Phan par à?”
Phan par?
Truyền thuyết về… đối tác trẻ nhất của văn phòng luật?
Sếp tương lai của tôi?!
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, cuối cùng cũng nghe giọng trầm lạnh của Phan Gia Hằng.
“Trùng hợp thật, tôi cũng việc ở đây.”
Chết tiệt!
2
Tôi muốn nghỉ việc.
“Đừng mà! Cậu vất vả lắm mới leo lên vị trí này trong văn phòng luật, sao có thể dễ dàng từ bỏ như ?”
Trương Nghiên đầy hy vọng về tương lai.
“Hơn nữa, lớp trưởng trở thành sếp của cậu, chẳng phải sau này cậu nghiễm nhiên là người nhà rồi sao?”
Tôi chán nản đến mức muốn nằm dài ra bàn.
Cấp ba bị Phan Gia Hằng đè đầu suốt ba năm, mãi đến khi ta ra nước ngoài du học, tôi mới có cơ hội vùng lên tung hoành.
Vậy mà chớp mắt một cái, tôi lại quay về vạch xuất phát.
Chỉ nghĩ đến cảnh sau này phải sống dưới cái bóng của ta, cúi đầu phục tùng, tôi đã đau đầu muốn chết.
Nhưng nhớ đến con mèo Nguyên Bảo ở nhà cần nuôi, tôi vẫn phải cúi đầu thỏa hiệp.
Sếp thì sếp!
Miễn trả tiền là !
Chỉ trong một buổi sáng, hồ sơ cá nhân lấp lánh vàng kim của Phan Gia Hằng đã lan truyền khắp văn phòng luật.
“Này Tri Tri, cậu với Phan par học chung cấp ba à?”
Vô số ánh mắt tò mò và hóng chuyện đổ dồn về phía tôi.
“Chỉ mặt và dáng người của ấy thôi cũng đủ biết hồi cấp ba hẳn phải hot lắm nhỉ?”
Tôi liếc bóng dáng cao ráo đứng cạnh sếp, nhẹ:
“Cũng có thể, tôi với ấy không thân lắm.”
Đột nhiên, Phan Gia Hằng quay đầu về phía này.
Tôi giật mình, vô thức cảm thấy chột dạ, lập tức nở một nụ tiêu chuẩn đối với cấp trên.
“Phan par, có gì cần dặn dò sao?”
Ánh mắt ta bình thản:
“Gửi tôi hồ sơ sáp nhập của YL sau khi sắp xếp xong.”
Nhìn đi, quan hệ thân cái gì chứ?
Ngày đầu đi mà sai bảo tôi trơn tru thế này!
“Rõ, Phan par.”
Bị kẻ thù cũ đè đầu sếp đã đủ đen đủi rồi, mà tôi còn đụng ngay Giang Minh ôm một bó hồng to tướng bước vào công ty.
“Lê luật sư, tối nay có rảnh đi ăn tối cùng tôi không?”
Mọi người xung quanh lập tức đổ dồn ánh mắt, không thiếu kẻ hóng hớt và trêu chọc.
Tôi cứng người, cố gắng nặn ra nụ gượng gạo.
“Xin lỗi Giang tổng, tối nay tôi có kế hoạch khác rồi.”
Dù gì cũng là khách hàng lớn vừa mới chốt đơn, nể mặt ta một chút vẫn hơn.
Giang Minh rõ ràng là tay lão luyện trên trường, chỉ sững lại một giây rồi lập tức lịch thiệp.
“Là tôi hơi đường đột rồi. Vậy hôm khác chúng ta hẹn sau, bó hoa này coi như lời cảm ơn tôi gửi đến Lê luật sư vì đã tận tâm giúp đỡ.”
Khó từ chối thật, mà bó hoa này tôi thực sự—
“Xin lỗi, ấy bị dị ứng phấn hoa.”
Giọng trầm thấp của Phan Gia Hằng không biết từ lúc nào đã vang lên sau lưng tôi.
“Với lại, phương châm của văn phòng chúng tôi luôn đặt khách hàng lên hàng đầu, Giang tổng không cần khách sáo như .”
???
Tôi việc cật lực, còn lời hay ý đẹp lại để ta hết à?
Giang Minh lập tức lúng túng:
“Thì ra là , xin lỗi nhé.”
Dù sao thì người cũng đi, hoa cũng không còn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Cung kính đặt tập tài liệu lên bàn, lại bị Phan Gia Hằng gọi lại.
“Tôi tưởng rằng, giữ khoảng cách thích hợp với khách hàng cũng là một phần trong đạo đức nghề nghiệp.”
Tên này dám nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi sao?!
Tôi nén giận, đáp lại:
“Phan par, tôi và Giang tổng không có bất cứ quan hệ cá nhân nào. Anh sẽ không nghĩ rằng tôi có thể qua lại với một người đến cả chuyện tôi bị dị ứng phấn hoa cũng không biết đấy chứ?”
Anh ta nhận lấy tài liệu, sắc mặt nhàn nhạt, gật đầu:
“Cũng đúng, dù sao thì ngay cả những người biết bị dị ứng, cũng không thân lắm.”
Tôi: “……”
Học chung ba năm, nhược điểm của tôi bị kẻ địch nắm trong lòng bàn tay.
Từ lúc tái ngộ với Phan Gia Hằng, chẳng có chuyện gì suôn sẻ cả.
Vừa tan , tôi lập tức chạy về nhà, định ôm Nguyên Bảo xoa dịu trái tim tổn thương của mình.
Nhưng lại phát hiện dường như căn hộ đối diện có người mới chuyển đến, mấy thợ cứ liên tục ra vào.
Liếc mắt một cái, tôi chợt thấy một chiếc lồng mèo đặt bên cạnh cửa, bên trong là một con mèo Ragdoll mắt xanh kiêu sa đang lười biếng nằm đó.
Ôi trời ơi!
Tôi trúng đòn chí mạng rồi!
Chân lập tức không bước nổi nữa, tay vội vàng móc ra một hộp pate chuẩn bị sẵn cho Nguyên Bảo.
“Nhóc có muốn ăn cái này không? Ngon lắm đó!”
Mèo Ragdoll lười biếng liếc tôi một cái, chẳng buồn đậy.
“Thật sự rất ngon mà! Nhìn nhóc xinh đẹp thế này—”
“Lizzy.”
Nghe thấy tiếng gọi, tôi theo phản xạ quay đầu lại:
“Hửm?”
Cùng lúc đó, con mèo Ragdoll cuối cùng cũng có phản ứng:
“Meo~”
???
So với chuyện Phan Gia Hằng chính là chủ nhân mới của căn hộ đối diện, tôi còn để ý một chuyện hơn—
“Phan Gia Hằng! Anh đặt tên mèo giống hệt tôi!?”
3
Anh ta chắc chắn cố ý!
“Nó thích cái tên này.”
Tôi chưa từng nghe lời giải thích nào qua loa như !
Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, ánh mắt tôi vô thức dừng lại ở đôi mắt xanh long lanh của con Ragdoll, cuối cùng đau đớn thỏa hiệp.
“Vậy… để bù đắp, phải cho tôi sờ một cái!”
Ánh mắt Phan Gia Hằng tôi bỗng trở nên khó tả.
Bạn thấy sao?