Trong phòng ngủ của Giang Tự Triệt sao lại xuất hiện ảnh của tôi chứ? Rõ ràng hai chúng tôi mới quen nhau không bao lâu mà, hay là ảnh từ hồi trước…
“Mẹ…”
Giang Tự Triệt đỏ mặt, đưa cốc nước cho mẹ Giang, có chút căng thẳng lo lắng tôi.
4.
Mẹ Giang lộ vẻ nghi hoặc, có chút không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
“Bác , thật ngại quá, lâu như rồi mà con chưa thể đến nhà chào hỏi hai bác, vẫn mong bác đừng giận.”
Mẹ Giang lắc đầu, lấy trong túi ra một chiếc hộp cực kỳ đẹp mắt, chậm rãi mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng chạm rỗng hình hoa tinh tế. tràn đầy cảm giác lâu đời, còn đính thêm vài viên đá quý tự nhiên.
“Chiếc vòng này là khi đó bác gả vào Giang gia, bà của Tự Triệt truyền lại cho bác, để dành cho con dâu của Giang gia.”
“Tự Triệt, con lại đây đeo lên cho Noãn Noãn…”
Tôi ngây người tại chỗ, tim đập như đ.iên.
Tôi vội vàng đứng dậy, Giang Tự Triệt nhận lấy chiếc vòng, qùy một gối xuống nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào cổ tay tôi, cúi người đặt lên bàn tay tôi một nụ hôn.
“Rất đẹp, quả nhiên rất hợp với Noãn Noãn!”
“Chỉ là sao vẫn còn gọi là bác chứ? Bây giờ con đã là con dâu của Giang gia rồi!”
Tôi đỏ mặt, nhỏ nhẹ gọi một tiếng: Mẹ.
Mẹ Giang tươi gật đầu, trên mặt tràn đầy sự hài lòng.
“Cuối cùng mẹ cũng đã hoàn thành tâm nguyện của bản thân, ban đầu khi Tự Triệt muốn cưới con, mẹ liền muốn đưa chiếc vòng cho con, thằng nhóc này không chịu, cái gì mà thời cơ chưa tới? Giờ mẹ cũng coi như an tâm rồi, quay về với ông già kia một tiếng, tiệc rượu trong nhà cũng nên chuẩn bị sẵn sàng rồi!”
Nói xong, mẹ Giang liền đứng dậy rời đi.
Đợi sau khi mẹ chồng đi khuất, tôi mới quay người, túm chặt lấy Giang Tự Triệt đang muốn bỏ chạy, vẻ mặt hung ác.
“Giang tổng, giải thích?”
Giang Tự Triệt hết liếc sang trái lại liếc sang phải, chính là không dám tôi.
Tôi ôm mặt ấy, giữ chặt bắt ấy phải thẳng vào tôi, khuôn mặt người đối diện nóng bỏng tay, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, dường như khoảnh khắc này, ấy đã đợi rất rất lâu rồi.
“Noãn Noãn, quả thật từ cấp 3 chúng ta đã quen nhau, chỉ có điều em đã quên rồi sao?”
Tôi nhíu mày, thực sự nghĩ không ra, thời thanh xuân của tôi có một nhân tuyệt sắc như này sao.
“Khi đó do dùng thuốc trong thời gian dài, khiến cho cơ thể càng ngày càng béo, học trong trường xa lánh , chế nhạo là thằng mập, nhảy xa không , chạy hai bước liền mệt hết hơi.”
“Nhưng chỉ có em, em chen ra khỏi đám người bảo vệ ở phía sau, rõ ràng chỉ là một bé nhỏ con, lại cho dũng khí vô tận.”
“Về sau, bố mẹ về nước mới đưa đến thành phố khác chữa trị, mà từ đó trở đi, cũng chưa từng gặp lại em…”
Tôi chưa từng nghĩ, chúng tôi mà lại từng có một đoạn duyện phận như .
“Vậy xem mắt là thế nào?”
Giang Tự Triệt quay mặt đi, xem ra vì để theo đuổi tôi ấy bỏ ra không ít công sức, không những mua chuộc các dì cạnh mẹ tôi, hơn nữa còn nắm rõ hình của tôi như lòng bàn tay.
“Cho nên là đã ủ mưu từ lâu!”
Giang Tự Triệt dựa vào lòng tôi, dịu dàng nhớ nhung, phảng phất giống như chỉ có khoảnh khắc này mới tồn tại chân thực nhất.
“Từ năm mười mấy tuổi, đã bắt đầu dệt cái lưới này, muốn một lần tóm gọn con hồ ly nhỏ này…”
“Noãn Noãn, em không chạy đâu.”
Đôi mắt ấy giống như có hàng ngàn vì sao, tỏa sáng lấp lánh.
Mà tim tôi giống như quét một lớp mật, tràn đầy sự ngọt ngào.
Tôi giữa mặt ấy, nhẹ nhành hôn một cái, hóa ra là tiền duyên đã sớm định từ lâu.
8.
Giang Tự Triệt công bố tin vui với cả công ty, đồng thời mời mọi người đến tham dự hôn lễ.
Đám cưới ngày đó, mọi người thấy dâu, đều há miệng kinh ngạc không thôi.
“Toang rồi toang rồi, kẻ địch đánh vào đến nội bộ rồi mà chúng ta vẫn còn chưa biết?”
“Thằng nhóc này! Kẻ địch cái gì? Đây là bà chủ!”
Mọi người ngả nghiêng, không khí tràn đầy vui mừng.
Trên sân khẩu, tôi mặt bộ váy cưới thiết kế tinh xảo, Giang Tự Triệt đón lấy bàn tay tôi từ tay bố, nắm chặt tay tôi đi trên con đường rải đầy cánh hoa hồng, tiến về phía lễ đường.
Bố mẹ tôi khóc ướt mặt, mẹ tôi tính cởi mở, rất nhanh đã trở thành thân với mẹ Giang, đồng thời dạy người luôn dịu dàng nhẹ nhàng như mẹ Giang chơi mạt chược, thi thoảng mấy câu “cực chất.”
“Giang Tự Triệt tiên sinh, có nguyện ý cưới dâu xinh đẹp đứng bên cạnh mình vợ không?”
“Ngày hôm nay, tôi đã mong ước mười năm, cuối cũng cũng đến ngày tôi có thể cưới tôi mười năm về nhà, tôi ngàn lần nguyện ý.”
Mọi người xung quanh reo hò không ngừng, Giang Tự Triệt đeo nhẫn cưới cho tôi, hôn dâu xinh đẹp của ấy.
Gió biến thổi qua, cuốn theo bầu không khí lãng mạn.
Trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời tôi, người thân tề tựu, người tôi nhất đứng ở bên cạnh, đời này như đã là đủ.
Mười tháng sau, biệt thự Giang gia.
“Noãn Noãn, dạo này con phải ý sức khỏe, sắp sinh rồi đó, bát vạn!”
“Mẹ yên tâm đi! Mọi chuyện Tự Triệt đã sắp xếp ổn thỏa từ mấy tháng trước rồi…”
“Có Tự Triệt ở đó, đương nhiên mẹ yên tâm rồi. Bát bính, ăn!”
Tôi nhíu mày, mẹ lại chơi mạt chược rồi!
Tôi liếc mắt, bất lực tắt điện thoại, Giang Tự Triệt đang chuẩn bị tất cả đồ dùng cho em bé, rõ ràng đống đồ sắp chất đầy cả biệt thự rồi, hình như ấy vẫn cảm thấy chưa đủ.
Tôi ánh nắng chan hòa bên ngoài, lại Giang tổng lạnh lùng ở bên cạnh, một người nghiêm nghị giờ đã trở thành người đàn ông lắm miệng của gia đình.
Mỗi ngày đều luân phiên các món ngon cho tôi, tôi bị ấy nuôi béo lên tận hai vòng.
Không lâu sau, tôi bình yên sinh ra một bé trai.
Giang Tự Triệt ôm bé con trong tay, rơi vào trầm tư…
“Rõ ràng mơ thấy là bé mà…”
Mẹ Giang đón lấy em bé từ tay ấy, còn không quên thêm mấy câu.
“Ban đầu mẹ cũng muốn sinh một bé , ai ngờ lại sinh ra con! Sao mẹ không vứt con đi luôn nhỉ?”
Giang Tự Triệt liếc em bé, lại quay lại vây quanh tôi, hỏi có đau không, tôi lắc đầu, tất cả đều xứng đáng.
Giang Tự Triệt đặt một nụ hôn lên giữa hai hàng lông mày, lúc ngẩng đầu lên tôi thấy khóe mắt ấy ướt ướt, mặc dù ấy quay người đi ngay, tôi cũng hiểu rõ sự lo lắng sợ hãi cũng như niềm vui trong lòng ấy.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Giang Tự Triệt, ấy quay lại tôi, cuối cùng vỡ òa trong hạnh phúc.
“Cảm ơn em, Noãn Noãn, em.”
“Em cũng .”
(Hoàn)
Bạn thấy sao?