Gặp Lại Được Người – Chương 2

Gặp Lại Được Người (2/4)
________

“Nếu đã rảnh như , lại còn lưu tên tôi thân thiết như thế, thì ngày mai đến công ty báo cáo đi!”

Tôi nghe xong nhíu mày, vừa định từ chối, Giang Tự Triệt liền đóng mạnh cửa, tim tôi giật thót một cái.

2.

ngày hôm sau, tôi cúi đầu ủ rũ đến công ty báo cáo, trợ lý riêng cho Giang Tự Triệt.

Chỉ là chức trợ lý riêng này quả thực rảnh rỗi quá đi mất, việc gì cũng không phải , chỉ cần đi đúng giờ, thêm cả bị Giang Tự Triệt trách mắng vài câu.

Buổi chiều mùa xuân, cả người cứ lười không muốn gì.

Tôi nằm bò ra bàn xem phim, lại lỡ ngủ quên mất. Đợi sau khi tôi tỉnh dậy, cả phòng việc chỉ còn sót lại hai người tôi và Giang Tự Triệt.

“Giang tổng vẫn đang bận sao? Vậy tôi về trước nhé! Anh cố lên!”

Nói xong tôi cầm túi xách xoay người muốn chạy, lại bị Giang Tự Triệt ở sau kéo lại, tôi quay đầu ta, lúc này mới phát hiện máy tính đã tắt từ lâu, bàn việc cũng đã thu dọn gọn gàng.
Anh ta, đang đợi tôi sao?

“Đi thôi, cùng đi ăn cơm!”

Tôi vẫn chưa hồi phục tinh thần, thì đã bị ta kéo vào ngồi trong xe, lái xe đưa đến một nhà hàng riêng tư.

Nhìn mỹ thực trên bàn ăn, bụng tôi không có nghĩa khí kêu ọt ọt hai tiếng.

“Không biết có hợp khẩu vị hay không, ăn thử đi.”

Hai mắt tôi phát sáng, cấp tốc gật đầu rồi ăn thử.

Đúng thật là mỹ vị nhân gian!

Ừm… Người cũng

À không phải, không phải ý đó…

Sau khi ăn xong đi ra ngoài, tôi đứng ở bên đường vẫy một chiếc taxi, lại thấy Giang Tự Triệt lái xe lại gần.

“Cái đó... tôi tự mình đi về cũng , Giang tổng cứ bận việc đi, không cần lo cho tôi đâu, cảm ơn bữa ăn hôm nay, tôi đi trước đây!”

Tôi nhảy lên taxi ngồi, trong lòng cực kỳ thoải mái.

Vừa rồi quả nhiên là hành mà người phụ nữa thông minh nên , thời khắc nào cũng phải ý thân phận của bản thân, không thêm phiền phức cho ông chủ.

Không biết tại sao, sau buổi tối cùng nhau ăn cơm đó, đã mấy ngày liền tôi không thấy Giang Tự Triệt, ngay cả công ty ta cũng không tới.

Tôi lén lút nghe đồng nghiệp thảo luận, nghe Giang Tự Triệt dẫn theo một người mẫu, đang ở nước ngoài nghỉ dưỡng.

Người mẫu? Lại đổi người rồi sao?

“Tôi còn nghe , Giang tổng thật ra đã kết hôn rồi, những người phụ nữ này đều là ta âm thầm nuôi bên ngoài, cũng không biết vợ ta có biết không…”

Vch! Thế mà cũng ? Vậy mà lại dám bôi nhọ danh dự ông chủ của tôi sao?

“Không phải đâu, mọi người hiểu lầm rồi…”

Giọng của tôi từ sau bức tường vọng tới, doạ cho mấy người bọn họ suýt chút nữa hét lên, sau đó tôi mới chầm chậm đi ra từ phía sau, bọn họ thấy đó là tôi liền thở ra một hơi.

“Em mới đến nên em không biết, Giang tổng của chúng ta…”

Ngay lúc này điện thoại tôi vang lên, tôi cúi đầu , là Giang Tự Triệt gọi tới, liền vội vội vàng vàng chạy về phòng việc nghe máy.

“Sau khi tan đến đón tôi, gửi địa chỉ vào wechat của rồi.”

Sau khi tắt điện thoại, tôi địa chỉ, là một nhà hàng cao cấp, tôi bản đồ thấy cách công ty cũng khá gần.

Sau khi tan , tôi ở gần đó ăn chút đồ lót dạ, sau đó theo giờ đã hẹn đến nhà hàng đợi Giang Tự Triệt ở bên ngoài.

[Tôi đang ở ngoài rồi]

[Được, sắp xuống rồi.]

Tôi tắt điện thoại, yên lặng đứng đợi Giang Tự Triệt.

Người ra người vào thấy tôi, thảo luận hết sức sôi nổi, tôi nghi hoặc bọn họ, gì mà ? Có gì hay để sao?

Nhưng ngay sau đó, Giang Tự Triệt dẫn theo vài vị lãnh đạo nữa từ nhà hàng bước ra, thấy tôi đang ngồi xe điện đợi ở ngoài cửa, cả đám người đều rơi vào khoảng lặng.

Có vài lãnh đạo vỗ vai Giang Tự Triệt, sau đó ngồi lên chiếc xe xa hoa nghênh ngang rời đi.

Chỉ để lại cho hai người chúng tôi một cơn gió lạnh, tôi , tôi.

Cái này thực sự không thể trách tôi, tôi cũng không biết ta ra ngoài xa giao, lần này thảm rồi, ai cứu tôi đây?

“Giang tổng, hay là tôi giúp gọi một chiếc taxi nhé?”

“Không cần nữa!”

Anh ta từng bước đi về phía tôi, đôi chân thon dài nhấc lên, ngồi lên ghế sau của chiếc xe điện.

Tôi cứng đờ tại chỗ, cho đến khi tay của ta bám vào eo tôi, tôi mới bừng tỉnh.

“Đưa đi đâu ? Giang tổng.”

“Về nhà.”

“Nhà nào ?”

Bàn tay trên eo đột nhiên bóp chặt hơn, đau đến mức tôi chảy cả nước mắt, người này cũng thù dai quá đi mất?

“Đương nhiên là nhà của tôi với rồi!”

Câu này ta dường như cắn răng cắn lợi , tôi âm thầm cầu nguyện ấy không tiếp tục tính toán với tôi nữa, sau đó khởi xe đi về.

Chiếc xe điện nhỏ quá, đôi chân dài của Giang Tự Triệt co lên, nhồi xe với tư thế cực kỳ kỳ quặc. Đôi giày cả đường đi cọ xuống mặt đường, đợi đến khi về đến biệt thự, mũi giày bị mài rách luôn.

Tôi ngại ngùng nở nụ , mặt Giang Tự Triệt còn đen hơn cả đế giày, ấm ức ngồi đó không thèm cử .

“Tình hình là… Giang tổng… đến nhà rồi.”

Anh ta nghe tôi xong vẫn không chịu đậy, trong lòng tôi cực kỳ sợ hãi, ta sẽ không ly hôn với tôi chứ.

“Giang tổng, tôi… ngày mai tôi sẽ mua một đôi giày mới cho , đừng giận nữa…”

Giang Tự Triệt đột nhiên ngẩng đầu tôi, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, chỉ là thần sắc không vui, khiến người khác không dám lại gần.

“Ông chủ bị tê chân! Mau dìu ông chủ lên!”

Hahahahahaha *n

Tôi ngồi thụp xuống đất ôm bụng bật , lần đầu tiên tôi thấy Giang Tự Triệt trong trạng quẫn bách như , thường ngày ta luôn mang dáng vẻ người sống chớ lại gần, như hiện tại quả thực là cực kỳ hiếm thấy.

Đợi tôi đủ rồi, mới chầm rãi đứng dậy dìu ta.

Chỉ thấy Giang Tự Triệt mặt đỏ hồng, làn da vốn dĩ trắng nõn hiện tại lan ra hai vệt màu hồng, ánh mắt đỏ đỏ giống như thỏ, cả người tràn đầy tủi thân.

Vch!

Sao lại thấy có chút đáng nhỉ?

4.

Cơ thể 1m9 của Giang Tự Triệt dựa cả vào người tôi, giống như đang trút giận cho vừa nãy, nặng ch.ết đi .

“Anh không thể dùng chút sức sao?”

“Rốt cuộc không ?”

Sợ nhất chính là không gian đột nhiên yên tĩnh.

Sợ nhất sự quan tâm đột nhiên như .

Trách nhiệm trên vai tôi lại nặng thêm một chút, thâm chí tôi hoài nghi Giang Tự Triệt cố ý, nếu không phải chân ta vẫn đang kéo lê trên sàn nhà phát ra âm thanh.

Anh ta nghiêng người về phía trước, cuộn tôi giữa sô pha.

Không thể không cảm thán “đồ án tốt nghiệp” của Nữ Oa, khuôn mặt này ai mà không thích cho chứ?

“Noãn Noãn, thích em…”

Kết hôm đã nửa năm, vừa rồi chồng đã tỏ với tôi…

Đương sự tâm trạng cực kỳ phức tạp, đã bắt đầu tưởng tượng con của chúng tôi sẽ trông con như thế nào.

Khi nụ hôn của ấy rơi xuống, tôi chỉ cảm thấy hai mắt đen thui, đầu quay cuồng, một cỗ nhiệt lượng nổ tung trong đại não.

Tôi chảy máu cam rồi…

A!~~~

Cả người tôi vùi trong chăn trốn, cảm thấy cực kỳ xấu hổ vì hành không có nghĩa khí của bản thân vừa nãy.

Bị hôn một cái mà chảy máu mũi là sao cơ chứ?

Ôn Noãn à!

Có phải là mày độc thân lâu quá rồi? Cho nên nhất thời không chịu nổi vẻ đẹp quốc sắc thiên hương như thế? Vậy sao này phải sao đây? Đoạn sau mới là trọng tâm! Mới có như đã không chịu nổi rồi sao?

Sáng hôm sau, tôi xuất hiện trước mặt Giang Tự Triệt với đôi măt gấu trúc.

Anh ấy cầm bữa sáng đi từ nhà bếp ra, thấy tôi liền ngây người, sau đó dịu dàng gọi tôi qua ăn sáng.

“Tối qua một mình ngủ không ngon sao?”

Tôi quậy cháo trong bát, suy nghĩ đã bay lên chín tầng mây, người phụ nữ hôm tôi gặp ở ngoài nhà hàng là ai? Còn có người mẫu các đồng nghiệp thảo luận ở công ty lại là ai nữa?

Giang Tự Triệt rốt cuộc còn có bao nhiêu người phụ nữ ở bên ngoài?

Đối với tôi chỉ là hứng thú nhất thời, hay thực sự là thật lòng?

Suy nghĩ trong đầu tôi còn loạn hơn cả cháo trong bát, cả người không có chút khẩu vị nào, dứt khoát quay người đi lên lầu.

Một lúc sau, Giang Tự Triệt cũng theo lên lầu.

Trước tiên ấy cúi người sờ trán tôi, xác nhận tôi không bị sốt, sau đó lại lấy ra mấy món khác bảo tôi ăn.

“Tôi không có khẩu vị…”

Lông mày ấy nhướng lên, dường như cảm thấy rất kinh ngạc, tôi mà lại có lúc không muốn ăn? Một bữa có thể ăn hết một cái đầu bò, hôm nay lại không có khẩu vị!

“Vì chuyện tối qua nên không vui sao?”

Đương nhiên không phải!

Là đang tức vì ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!

Tôi khuôn mặt đẹp trai đó, trong lòng càng giận hơn, tôi ngồi thẳng người đưa tay nhéo mặt ta, ra sức nhào nặn.

Hừ! Bóp méo mặt luôn!

Xem còn trêu hoa ghẹo nguyệt kiểu gì!

“Noãn Noãn, em sao ?”

Giang Tự Triệt dở khóc dở tôi, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, khiến người khác chìm đắm trong đó không thể nào thoát ra .

Giọng của ấy dường như có ma lực, ánh mắt mê hoặc lòng người, khiến tôi bất tri bất giác :

“Mấy ngày hôm nay đi đâu?”

“Thương lượng hợp đồng.”

“Cô người mẫu đó là sao?”

“Người mẫu nào chứ?”

Hừ? Còn giả vờ!

“Vậy , người phụ nữ ngày đó khoác tay ở nhà hàng lại là ai nữa?”

Giang Tự Triệt đột nhiên cong môi , tôi bị nụ của ấy khiến cho ngơ ngác không hiểu gì, lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm giọng .

“Nghiêm túc một chút! Đừng có giả vờ , tưởng là bản thân có chút nhan sắc liền có thể mê hoặc lòng người sao?”

Anh ấy đưa tay ôm eo tôi, cúi người đặt một nụ hôn lên môi, nhẹ nhàng dây dưa, hai má tôi nóng bỏng, bàn tay căng thẳng ôm lấy vòng eo rắn chắc.

Anh ấy nghiên người về phía trước, ôm tôi ngã vào ổ chăn mềm mại.

“Đó là mẹ , cũng chính là mẹ chồng của em…”

Gì cơ!!

Náo loạn cả nửa ngày lại thành ra trò như thế?

Giọ của ấy vang lên bên tai tôi, khàn khàn trầm thấp, quyến rũ lòng người.

“Noãn Noãn không có khẩu vị, hay là thử món khác?”

“Món gì?”

Tay của ấy tiến thẳng lên trên, tim tôi đập như đ.iên, không tự chủ nuốt nước bọt.

Không viết nữa, viết nữa không qua thẩm duyệt (của zhihu) đâu.

*Tác giả tàn ác thường không để con dân sống thảnh thơi.

(Còn tiếp)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...