Gặp Lại Chàng – Chương 5

Sau đó, quả thật ta thanh tịnh sáu căn*, chỉ còn đợi lo liệu mở lại y quán nhà họ Kỷ.

 

(*) "Thanh tịnh sáu căn" là một khái niệm trong Phật giáo, có ý nghĩa liên quan đến sự tu tập và thanh lọc tâm hồn của con người. "Thanh tịnh sáu căn" có nghĩa là cho sáu giác quan (Mắt (nhãn căn) – thấy; Tai (nhĩ căn) – nghe; Mũi (tỷ căn) – ngửi; Lưỡi (thiệt căn) – nếm; Thân (thân căn) – cảm giác cơ thể; Ý (ý căn) – tư tưởng, suy nghĩ) trở nên trong sạch, không bị dính mắc, ô nhiễm bởi những ham muốn, vọng tưởng hay phiền não. Khi một người có thể thanh tịnh hóa sáu căn, người đó sẽ đạt đến trạng thái tâm hồn tĩnh lặng, tự tại, không bị những tác từ bên ngoài xao

 

Cũng đáng là, khi ta nằm liệt giường, Trương tỷ tỷ nhận một miếng ngọc từ nhà họ Triệu, rằng mỗi tháng có thể mang miếng ngọc này đến tiệm cầm đồ dưới danh nghĩa của Triệu gia để đổi lấy ngân phiếu.

 

Không biết Triệu Ngọc có mục đích gì, hắn đánh giá ta quá cao. Ta sinh ra ở phố chợ, trở lại phố chợ, không muốn giữ liên hệ mập mờ với hắn, cũng chẳng cao thượng đến mức từ chối bạc, nên ta bán luôn cả miếng ngọc cho một thương gia khác, đổi lấy trọn vẹn ba ngàn lượng bạc.

 

Nhờ có kinh phí dư dả từ trước, việc treo bảng hiệu lên lại trở nên dễ dàng.

 

Cuộc sống bỗng nhiên trở về với sự bình lặng như trước khi ta gặp Triệu Ngọc. Sáng sớm ra ngoài thành hái thuốc, trưa mở cửa khám bệnh, chiều tối ngủ dưới ánh trăng, khiến ta có cảm giác không thực, như đang sống trong một giấc mơ.

 

Vào buổi chiều, khi ta đang châm cứu cho một đứa trẻ bị sốt cao không hạ, Trương tỷ tỷ mang đến một "tin tốt" chẳng mấy vui vẻ.

 

Nửa tháng đã trôi qua, và Trương tỷ tỷ, với tư cách bà mai nhiệt , thực sự đã tìm người phù hợp với cầu của ta.

 

Biểu đệ xa của nàng, Thẩm Yến, từng là con thứ của Thiếu Khanh Quang Lộc Tự, người Kim Lăng, hiện tại đang bảo vệ cho gia đình giàu có ở Thái Nguyên, năm nay vừa tròn hai mươi ba, diện mạo vô cùng đoan chính.

 

Sau khi đối chiếu sơ bộ ngày sinh tháng đẻ, nàng bất ngờ tiến gần ta, hạ giọng : "Điều quan trọng nhất là...

 

"Tiểu tử này... bị bệnh kín."

 

Ban đầu ta không hiểu, thấy nét mặt đầy ẩn ý của nàng, ta lập tức phản ứng lại.

 

Hắn mắc bệnh kín, không thể thực hiện chuyện chăn gối, sau này tự nhiên ta không cần sinh con nối dõi.

 

Thì ra đây chính là điều mà Trương tỷ tỷ nhấn mạnh là "phù hợp với điều kiện."

 

Ta cảm thấy xấu hổ, lần này thật sự là loạn điểm uyên ương*, dù sao cũng là do ta lỡ miệng trước, nên cũng không thể từ chối nữa, đành chấp nhận bữa tiệc năm ngày sau ở Túy Hoa Lâu.

 

(*) "Loạn điểm uyên ương" có thể hiểu một cách ẩn dụ là sự rối loạn hoặc không ổn định trong mối quan hệ giữa hai người nhau hoặc vợ chồng.

 

Một làn gió nhẹ thổi qua, ta dậy sớm, chỉ cài một cây trâm bạc thích nhất hằng ngày, đến Túy Hoa Lâu ngồi trong phòng bao trước.

 

Biểu đệ của Trương tỷ tỷ cũng đến rất đúng giờ, vẫn chậm hơn ta một bước, chỉ đứng ở sau bức bình phong, dường như muốn tiến lên lại không dám.

 

Nhìn bóng dáng cao lớn, thẳng tắp kia, ta không khỏi cảm thấy có chút lúng túng: "Lang quân hãy chậm lại.

 

"Về chuyện trước đây của ta, nếu lang quân có chút nghe ngóng, hẳn biết ta thật sự không phải người thích hợp. Hơn nữa, ta vốn không thích đánh đ.ấ.m g.i.ế.c chóc, chắc chắn sau này sẽ không hợp với lang quân. Vì đừng ép buộc lẫn nhau nữa, về sau hãy nhắn với bà mối một tiếng, cứ rằng ta thô thiển vô lễ, không hợp mắt là xong. Thế nào?"

 

Vừa , ta vừa tháo cây trâm bạc ra, đưa ra sau bình phong, nhét bừa vào tay hắn.

 

Ở Đại Ninh có một quy tắc bất thành văn, nếu một bên hài lòng với mối lương duyên mà bà mối se kết, có thể tặng vật dụng thân thuộc của mình để thể hiện sự chấp nhận, nếu cả hai bên cùng trao nhau, có nghĩa là họ ngầm đồng ý tiếp tục gặp gỡ.

 

Ta vì lỡ lời mà gọi người đến bừa nên cảm thấy hổ thẹn, chủ dâng trâm bạc, chỉ mong không hắn mất mặt.

 

Tay của người kia rộng và ấm, có nhiều vết chai của người luyện võ, cảm giác có chút thô ráp. Nhưng vì ta vô nắm chặt trong lòng bàn tay, khiến hắn cứng đờ, giữ nguyên tư thế hồi lâu mà vẫn chưa rút tay lại.

 

Qua bức bình phong vẽ cảnh sơn thủy, chàng thanh niên áo đen trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng đáp:

 

"Đó là lời trái lương tâm, thật khó lòng mà tuân theo.

 

"Thẩm mỗ chỉ biết, nữ tử trước mặt—là nương tốt nhất trên đời này."

 

Giọng này nghe có chút quen thuộc, ta không thể nhớ ra là ai.

 

Ngay lập tức ta đẩy bình phong ra, chẳng thấy bóng dáng hắn đâu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...