Gặp Lại Chàng – Chương 4

Tối qua, trong đêm tân hôn, hắn lạnh lùng với ta rằng vẫn còn một vụ án nghiêm trọng cần hắn đích thân xử lý.

 

Sau khi ta quăng bỏ mũ phượng mà rời đi, hắn đứng yên tại chỗ, chúng ta đã không gặp lại nhau từ lúc đó.

 

Nhưng ta không ngờ rằng hắn lại gặp nạn.

 

Người dân hiếu kỳ tụ tập ngày càng đông, không ngừng xôn xao:

 

"Thượng thư đại nhân thực là người có có nghĩa, lẽ ra có thể an toàn thoát thân, vẫn không màng đến tính mạng mình để chắn một mũi tên cho nữ tử đồng hành."

 

"Chỉ có vị hôn thê của hắn là kẻ không biết điều, có một phu quân vĩ đại như mà không trân trọng. Nghe ta có hôn ước với nhà họ Triệu là nhờ dùng thủ đoạn hèn hạ, thật đáng khinh!"

 

"Theo ta thấy, Thượng thư đại nhân với Lục bổ đầu rõ ràng là một cặp hoàn hảo, hùng xứng đôi với nữ hiệp..."

 

Gió tuyết rít gào, mùi m.á.u và mùi thịt cháy trộn lẫn vào không khí, mỗi bước ta đi, tiếng vó ngựa càng vang lên rõ ràng hơn.

 

Bên ngoài, hắn vì trách nhiệm và vì nữ nhân hắn quan tâm mà liều mình vào sinh ra tử; bên trong, ta chịu đựng nỗi đau cực hình từ ngọn lửa, chỉ để kết thúc mọi cảm với hắn kiếp này.

 

Thực ra, đâu có ai sai, phải không?

 

Có lẽ thấy ta khóc như mưa, quan viên Kinh Triệu phủ nhẫn nhịn đau lòng mà muốn kéo ta ra.

 

Ta cắn răng lắc đầu.

 

Chỉ còn một bước cuối cùng là xong rồi.

 

Ta mỉm vui vẻ.

 

Cơn đau khủng khiếp nhấn chìm ta, đôi chân như đã bị phế bỏ, ta khó nhọc bò lên phía trước, đôi tay run rẩy mãnh liệt, với lấy tờ giấy từ hôn đã đóng dấu.

 

"Vãn Thư, không cầm..."

 

Cánh cửa đột nhiên bị đá tung ra.

 

Trên ngưỡng cửa, một người ngồi sụp xuống, toàn thân đẫm máu.

 

Hắn ta từ xa.

 

Triệu Ngọc vội vã đến, không ai hiểu tại sao hắn dù bị thương nặng vẫn cố gắng cầm cự để đến đây.

 

Ánh mắt hắn dừng lại trên đôi chân trần bị cháy đen của ta, đột nhiên đôi mắt đỏ hoe:

 

"Ta đã bị thương đến thế này rồi, nàng nghe tin mà chẳng quan tâm, còn hận ta đến mức này sao?"

 

Ta im lặng không , chỉ siết chặt hơn tờ giấy từ hôn trong tay.

 

Ngay lập tức hắn nhạt trong cơn thất thần, thân hình vốn đã gắng gượng thẳng lưng bỗng mềm nhũn, ngã vào vòng tay của Lục An Nhiên—điều này khiến Lục An Nhiên đỏ mặt, lúng túng không biết sao, đành ra lệnh cho người hầu vội vã đưa hắn trở lại xe ngựa.

 

"Kỷ Vãn Thư, chính nàng cố loạn trước. Đừng hối hận."

 

Cuối cùng, hắn để lại cho ta một câu yếu ớt như .

 

Đến khi Triệu Ngọc hoàn toàn biến mất, toàn thân ta cũng như bị rút cạn linh hồn cố tỏ ra mạnh mẽ, trước mắt bỗng chốc tối sầm, không thể chống đỡ nữa, ta ngã gục xuống đất.

 

Không biết là ai, vội vã lao đến bên cạnh ta, kịp thời đỡ lấy cơ thể ta.

 

"A Hằng."

 

Ta có chút nghi ngờ, cố gắng mở to mắt.

 

Những gì ta thấy là một đôi mắt có nét tương tự với Triệu Ngọc.

 

Ta nhớ ra hắn, người đã từng thay Triệu Ngọc đưa tin, nội vệ luôn đeo chiếc mặt nạ gớm ghiếc.

 

Nhưng A Hằng, đó từng là tên nhỏ của ta.

 

Từ sau khi ông nội qua đời hơn mười năm trước, không còn ai biết tên này nữa.

 

Ta chỉ nghĩ rằng mình nghe nhầm.

 

Chưa kịp suy nghĩ thêm, ta đã hoàn toàn mất ý thức.

 

05

 

Vết thương để lại từ cuộc hành hình này phải mất ba tháng mới lành.

 

Ta trịnh trọng cúi đầu cảm tạ người hàng xóm tốt bụng đã cưu mang ta, và chuẩn bị khởi hành vào ngày hôm sau.

 

Tỷ tỷ nhà bên họ Trương, mai mối kiếm sống ở thành Thái Nguyên, sức khỏe không tốt nên thường xuyên đến y quán của ta lấy thuốc. Lâu dần, giữa chúng ta nảy sinh chút giao .

 

Trước lúc ta rời đi, vị tỷ tỷ vốn hào sảng ấy lại ngập ngừng muốn :

 

"Vãn Thư muội muội, sau này muội chỉ còn một thân một mình, muốn đứng vững ở thành Thái Nguyên này đâu có dễ dàng gì, vẫn nên tìm một chỗ dựa đáng tin cậy. Ta xem, trong danh sách của ta..."

 

Ta hiểu ý. Trương tỷ tỷ đã chăm sóc ta lâu như , ta cũng nên tỏ ra quan tâm một chút đến việc ăn của tỷ. Nghĩ một lát, ta khẽ đáp:

 

"Tỷ đúng. Trên đời này đâu thiếu gì hoa thơm cỏ lạ. Nhưng nếu muốn chọn chồng, ta có một cầu nho nhỏ, đó là vị phu quân tương lai của ta phải không cha không mẹ, có thể rể họ Kỷ, và phải hứa sau khi cưới sẽ không đụng chạm đến chuyện giường chiếu. Ta sợ đau, kiếp này không sinh con ."

 

Triệu Ngọc đã để lại trong ta một nỗi sợ vô cớ đối với hôn nhân, nên ta cố ý một cách cực đoan để đùn đẩy. Chắc hẳn Trương tỷ tỷ sau khi lật tung cả thành Thái Nguyên cũng không thể tìm ra người kỳ lạ như .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...