Gặp Lại Chàng – Chương 12

Như đoán ra điều gì đó, hắn đờ đẫn ta, rồi lại Thẩm Yến, bỗng dưng hai mắt hắn bừng lên giận dữ.

 

"Vậy nên, mối duyên mà họ hàng xa giới thiệu cho Thẩm Yến, là nàng?"

 

Thẩm Yến vẫn quay lưng về phía ta, không rõ biểu cảm, chỉ nghe chàng khẽ :

 

"Thiếu quân trí nhớ thật tốt."

 

"Thiếu quân còn đã từng hứa hẹn, khi đó, nhất định sẽ đến dự tiệc mừng."

 

Tiếng vó ngựa vang dội, bụi mù cuốn lên. Khi ta kịp nhận ra, Thẩm Yến đã giục ngựa nhanh chóng đưa ta đến hoàng cung.

 

Phía sau, chỉ còn lại bóng dáng Triệu Ngọc ngã quỵ trên mặt đất, và tiếng thở dài bất lực của Ngọc Hoa Trưởng Công chúa:

 

"Con à, để nàng ấy đi, để nàng ấy đi thôi!"

 

13

 

Ta diện kiến Thái hậu, còn Thẩm Yến thì Hoàng thượng triệu vào gặp.

 

Khi ta và chàng cờ gặp lại nhau trước cổng cung, trời đã về chiều.

 

"Thẩm Yến."

 

Ta chỉnh lại vạt áo, nhẹ nhàng : "Xin lỗi, ta đã tự quyết định, dùng công lao của mình để đổi lấy sự chấp thuận từ Thái hậu, từ nay thả cho chàng tự do."

 

"Chỉ là, phủ Tể tướng chắc chắn sẽ có ý kiến, Thái hậu đã lời chắc chắn, chỉ cần chàng theo Tướng quân Phủ Viễn đến Yến Môn Quan lập công, họ sẽ không còn lý do để phản đối."

 

"Có lẽ, đó cũng là những gì chàng đã thưa với Hoàng thượng, đúng không?"

 

Dù sao thì, ai lại muốn mãi cái bóng của người khác.

 

Thẩm Yến chỉ khẽ lắc đầu.

 

"Ta chỉ nghĩ đến nàng, A Hằng à."

 

Ta không nên lời.

 

Chàng không hề báo với Hoàng thượng ý định rời khỏi phủ Tể tướng, mà lại nhân cơ hội tiến cử một y sư liều lĩnh từ dân gian — chính là ta.

 

, ta đã có cơ hội vào Thái y viện để học tập và hành nghề.

 

Bao nhiêu lời muốn , cuối cùng chỉ hóa thành một góc mềm mại nhất trong lòng ta.

 

Ta lặng lẽ đưa tay ra, lấy chiếc ngọc bội hình trăng lưỡi liềm treo bên hông chàng, rồi bẻ đôi nó.

 

"Thứ này, ta sẽ giữ một nửa.

 

"Chàng có trâm bạc của ta, ta có ngọc bội của chàng, cả hai ta đều không thể quên nhau."

 

Thẩm Yến chỉ im lặng, mỉm ta.

 

Chàng là người như .

 

Bình tĩnh, trầm lặng, khép kín, luôn hiểu ta.

 

Như thế là đủ.

 

Nửa tháng sau, ta tiễn chàng ngoài cổng thành Thái Nguyên.

 

"Hộp này nặng trĩu, bên trong có gì ?"

 

Thẩm Yến trong bộ quân phục chỉnh tề, cẩn trọng cầm chiếc hộp gấm ta trao.

 

Ta lúng túng, ho khan mấy tiếng.

 

"Hải mã, ngũ vị tử, tử hà xa."

 

Toàn là thuốc bổ âm tính.

 

...Dùng để bổ thận, tăng cường sinh lực.

 

Chàng ngơ ngác: "Đưa ta mấy thứ này gì?"

 

Ta cũng ngơ ngác: "Đến nước này rồi, chàng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Chuyện của chàng, Trương đại tỷ đã kể hết cho ta nghe, đừng tự ti, cứ điều trị, sẽ khỏi thôi."

 

Dù cuối cùng không có duyên với ta, nếu chữa khỏi bệnh, cũng tốt cho hôn sự sau này của chàng.

 

Chàng lập tức đỏ bừng mặt.

 

"Chuyện đó... là ta cố vì bị biểu tỷ càu nhàu quá."

 

Ngay giây tiếp theo, ta đã bị chàng kéo chặt vào lòng. Thẩm Yến bối rối, bá đạo mà ta chưa từng thấy bao giờ. Hơi thở nóng hổi của chàng phả vào mũi ta, giọng khàn đặc: "A Hằng, nếu nàng không tin, sau này thử xem là biết."

 

Ta thẹn thùng quay đầu đi, không nỡ đẩy chàng ra.

 

"Chàng vẫn đáng ghét như xưa."

 

Ánh mắt chàng đầy xao , như không thể tin : "A Hằng, nàng vừa gì?"

 

"Ta , dù bây giờ chàng trông cao hơn, gầy hơn, vẫn chẳng thay đổi gì."

 

"Tiểu Thất..."

 

Lời vừa dứt.

 

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng hai người đang ôm nhau và hôn chặt, thật dài thật dài.

 

May mắn thay.

 

Trải qua bao quanh co, cuối cùng chúng ta không lạc mất nhau nữa.

 

(HOÀN)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...