Gặp Lại Anh, Lần [...] – Chương 4

-9-

Khi tỉnh dậy, tôi ngơ ngác mất một lúc mới hoàn hồn, quanh căn phòng quen thuộc, tôi gõ đầu.

Cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài.

Tôi nhớ Hứa Chu Hòa đã cõng tôi, sau đó tôi rất nhiều, còn sao về nhà thì không nhớ gì cả.

Tôi mò lấy điện thoại, mở WeChat và thấy Hà Chi Hàm gửi cho mình mấy đoạn video.

Tôi mở lên xem, thấy trong video là cảnh tôi ôm chân Hứa Chu Hòa, vừa khóc vừa cầu xin đừng đi.

Mất mặt thật.

Nhưng hình như đây không phải lần đầu tôi bẽ mặt trước mặt .

Thôi kệ, cần bình tĩnh lại đã.

Tôi dậy rửa mặt, ăn sáng, rồi bắt đầu nhận đơn điên cuồng.

Một ngày bốn đơn, tôi kéo dài cả tuần.

Đến khi đầu óc quay cuồng, tôi mới tự cho mình một ngày nghỉ.

Nhớ lại chuyện hôm đó, tôi thấy xấu hổ, mấy hôm nay định xuất hiện trước mặt Hứa Chu Hòa lại không biết gì.

Đang xem phim thì Lý Hạo đột nhiên nhắn tin.

“Chị , chị hết hy vọng rồi.”

Tôi: “???”

“Cảm giác đội trưởng Hứa mấy ngày nay rất không bình thường, có thể là sắp rơi vào lưới rồi.”

“Giờ cậu rảnh để gọi không?” Tuy tôi khá tự tin, vẫn muốn hỏi cho rõ.

Thật lòng mà , có chút hồi hộp.

Lý Hạo gửi cầu gọi.

Tôi bật loa, để điện thoại lên bàn, vừa uống nước vừa hỏi: “Cậu kể nghe thử xem.”

“Thì… gần đây ấy hay mất tập trung, còn ngớ ngẩn nữa. Tôi hỏi thì ấy không .” Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh Lý Hạo đang nhiệt kể, “Và này! Anh ấy còn đổi hình nền máy tính sang một tấm ảnh chụp bóng lưng của một , trông có vẻ trẻ lắm.”

“Tôi phát hiện ra nên hỏi không phải ấy sợ con sao, thế mà ấy lại bảo đó là người thân. Nhưng mà ấy là con một, không có chị em, chẳng lẽ… là mẹ ấy?!”

“Phụt—” Tôi suýt phun hết ngụm nước, cố nhịn vẫn không kìm để nước chảy xuống khóe miệng.

Tôi vội lấy khăn giấy lau, càng nghĩ càng buồn .

Chắc chắn người trong tấm ảnh đó là tôi, là tấm mà ấy chụp trộm khi chúng tôi đi siêu thị hồi còn nhau. Hồi đó ấy cũng dùng ảnh này hình nền.

Định cho Lý Hạo biết, rồi nghĩ lại, thôi cứ trêu ấy thêm chút nữa.

“Không sao đâu, tôi không để bụng.”

Giọng ấy vang lên ngạc nhiên: “Không để bụng?! Thế mà chị không để bụng à!”

Tôi nhịn : “Không sao, tôi sẽ tiếp tục theo đuổi ấy. Khi nào ấy nghỉ phép nhớ báo tôi để tôi rủ ấy đi chơi.”

“Chị , đừng giận vì tôi thẳng, có khi đội trưởng Hứa giờ đã có người rồi, chị không hỏi kỹ mà còn muốn theo đuổi, chẳng lẽ chị thích đến mức chấp nhận người thứ ba à?”

“Ừ, cậu biết không? Tôi ngày nào cũng thấy ấy trước mắt, nhắm mắt cũng là ấy, mở mắt ra cũng là ấy. Tôi nghĩ nếu không ở bên ấy, chắc tôi sẽ phát điên mất.”

“Cái này…”

Tôi đoán chắc Lý Hạo giờ đang đầy cảm trong lòng.

“Cậu nhớ hỏi kỹ giúp tôi nhé, cảm ơn cậu, bye~”

Tôi tạm biệt, ra phòng khách rót thêm ly nước, khi quay lại, thấy điện thoại vẫn đang kết nối.

Đang định cúp máy thì nghe thấy giọng của Hứa Chu Hòa.

Anh ấy đến, thế thì tôi sẽ không tắt máy đâu.

“Cho tôi một cái bánh mì cậu mua lần trước.” Bên kia có tiếng loạt xoạt của túi nilon, chắc là Hứa Chu Hòa đang tìm đồ, “Cảm ơn nhé, em.”

“Không khách sáo gì nhỉ.” Lý Hạo lẩm bẩm, rồi đột ngột gọi ấy lại, “Đội trưởng! Em có chuyện này muốn với .”

“Nói đi.” Tiếng xé túi bánh mì vang lên.

“Là… em đoán không nhầm thì rồi đúng không?”

“Không có.” Hứa Chu Hòa lười nhác đáp, “Nhưng chắc là sắp rồi.”

Lý Hạo ngạc nhiên: “Anh! Trước giờ đâu có thế với em!”

“Mỗi ngày con người đều có vô số lý do để thay đổi suy nghĩ.” Hứa Chu Hòa hỏi lại, “Lạ lắm sao?”

“Rồi, đúng hết! Vậy chắc tương lai của chính là trong tấm hình nền chứ gì? Trông ấy còn trẻ lắm đấy, định ăn cỏ non à?”

“Gì cơ?”

“À, em rút lại. Nhưng dù lớn hơn chút, trông cũng vẫn trẻ trung, đi ngoài đường cũng không ai gì.”

“Nếu cậu thật sự rảnh thế, ra sân chạy mười vòng đi.”

“Khoan đã, đội trưởng, tôi phải chuyện này với . Anh nhớ lần trước bị kẹt tay vào cổng trường đại học không?”

Lý Hạo hạ thấp giọng đầy bí ẩn: “Chị ấy muốn tán đó…”

“…”

“Côhij ấy còn là dù cũng sẽ theo đuổi, bảo rằng mỗi khi nhắm mắt hay thức dậy người chị ấy nghĩ đến đều là . Nếu chị ấy đến tìm , tự mà xử lý nhé, em cũng không chắc về phẩm chất của chị ấy, chỉ muốn báo cho thôi. Nếu chị ấy đeo bám , báo em một tiếng, cùng lắm thì chúng ta báo cảnh sát.”

“Trùng hợp thật.” Giọng của Hứa Chu Hòa đầy mê hoặc, “Tôi cũng muốn tán ấy.”

Trời đất.

Tôi không nghe nhầm đấy chứ?

Hứa Chu Hòa muốn tán tôi?

Vậy là tôi còn chưa kịp bắt đầu theo đuổi đã kết thúc rồi sao.

Miệng tôi khẽ nở nụ , suýt bật thành tiếng.

Nghĩ một chút, tôi lại tiếp tục ghé sát vào loa.

Phản ứng của Lý Hạo đúng là lớn thật: “Hứa Chu Hòa? Anh muốn hai tay hai mối à?!”

“Lý Hạo, đầu cậu có phải nặng 125 gram không?” Hứa Chu Hòa bắt đầu mất kiên nhẫn, “Ảnh nền đó không thể là ấy à?”

“Trời ơi, sao vẫn dùng ảnh hồi nhỏ của chị ấy? Không thể dùng ảnh hiện tại à?” Lý Hạo , “Chậc chậc, đúng là biến thái mà.”

“Phụt hahaha!”

Xin lỗi, tôi thực sự không nhịn nổi nữa.

“Trời ơi!!!”

Lý Hạo hét lên một tiếng rồi vội vàng cúp máy.

Tiếng “tút—” vang lên chói tai, tâm trạng tôi thì tốt không gì sánh bằng.

Chốc lát sau, Hứa Chu Hòa gửi tin nhắn trên WeChat: “Ngày mai em rảnh không?”

-10-

Tôi và Hứa Chu Hòa hẹn gặp ở công viên.

Chính là công viên mà chúng tôi hay lui tới hồi đó.

Hôm nay mặc áo sơ mi phong cách giản dị, trông sạch sẽ và tươi mới, nút đầu tiên trên áo mở ra, lộ ra làn da trắng, đối lập nhẹ với khuôn mặt, lại rất thoải mái.

Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, lá khẽ rung, nghe rì rào, và hương chanh dịu nhẹ từ người Hứa Chu Hòa cũng len vào mũi tôi.

Được ấy chủ hẹn, tôi không khỏi trở nên e thẹn một chút.

, chúng tôi đi dạo một vòng quanh con đường nhỏ mà chẳng ai gì.

Rốt cuộc tôi không nhịn nữa, mở lời: “Hôm nay trời đẹp thật.”

“Ừ, hoa ở đây nhiều quá.” Hứa Chu Hòa đáp.

Chúng tôi bắt đầu trò chuyện, vài chuyện không đầu không cuối, cứ mãi loanh quanh mà không vào đề.

Thật là lãng mạn, không cần tỏ mà lại cứ thế lẳng lặng bên nhau!

Khi nghe bụng kêu lên, tôi đề nghị đi ăn.

Chúng tôi đến một quán mì, chủ quán là một khoảng năm mươi tuổi, bên ngoài quán có con mèo mướp đang nằm tắm nắng.

Chúng tôi từng đến quán mì này hồi đó, chủ quán rất tử tế, trong bát mì bò không chỉ có vài lát mỏng như những quán khác, dù giờ đã tăng lên 12 tệ một bát, thịt bò vẫn dày và đầy đặn.

Tôi vừa ăn vừa thỉnh thoảng Hứa Chu Hòa.

Không ngờ còn ăn nhanh hơn tôi, xong rồi mà vẫn ngồi đó, không dùng điện thoại, cứ tôi chằm chằm.

Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Vừa muốn ăn nhanh cho xong, lại vừa ngại không dám ăn vội.

“Anh đừng em ăn nữa.” Tôi nhắc.

Hứa Chu Hòa mới cúi xuống điện thoại.

Ăn uống no nê, rủ tôi đi dạo siêu thị.

Không hiểu sao khi đẩy xe bên cạnh, tôi lại có cảm giác như chúng tôi đã là một gia đình.

“Muốn ăn gì thì lấy đi.” Giọng Hứa Chu Hòa vang lên từ phía trên bên phải.

Tôi hơi ngại, cũng phải lấy gì đó, thế là tôi lấy hai gói khoai tây chiên.

“Lấy thêm đi, gầy quá rồi đấy, nhẹ tênh, một tay cũng bế .” Hứa Chu Hòa .

Thấy tôi hơi ngại ngùng, ấy bắt đầu tự tay chọn đồ.

Chẳng mấy chốc, xe đẩy đã đầy ắp đồ ăn vặt, bánh mì, sữa và trái cây.

Khi thanh toán, dặn dò: “Bình thường ăn uống đều đặn vào, nếu chiều hoặc tối đói thì ăn chút đồ ăn nhẹ.”

Tôi gật đầu.

Cảm giác chúng tôi vẫn chưa hẳn là người , lại đang những việc của một cặp đôi.

Ra khỏi quầy thu ngân, Hứa Chu Hòa hai tay cầm đầy túi đồ.

Anh ấy đột nhiên : “Lần trước để quên ô ở tủ gửi đồ, em lấy giúp đi, mã vạch ở túi áo.”

“Được.”

Tôi kiễng chân, rút ra một mã vạch mới tinh từ túi áo trước ngực .

“Bíp—”

Cánh cửa tủ trước mặt bật mở, tôi ghé vào .

Làm gì có cái ô nào—

Rõ ràng là một bó hoa hướng dương.

Tôi quay lại Hứa Chu Hòa, thấy đứng ở đằng xa, nở nụ .

Hướng dương biểu trưng cho sự trung thành, đại diện cho ánh dương, kiên định, không thay đổi.

Giống như chúng tôi, dù bao năm qua vẫn dành cho nhau một chỗ trong tim.

Trên bó hoa có một tờ giấy, tôi mở ra đọc.

“Lý Trừng Tư, bao năm xa cách, khi gặp lại em, thấy nhớ em vô cùng. Anh thừa nhận từng trách em, chưa bao giờ quên em.

“Em cũng biết học hành rất tệ, nếu không có em, sau khi chuyển trường cũng sẽ không nỗ lực đến .

“Anh biết em học đại học ở thành phố này, và đã cố gắng để trở nên tốt hơn, để mong có ngày gặp lại. Ông trời không bạc đãi , duyên phận chúng ta cứ mà chặt chẽ đan xen. Anh không muốn có bất kỳ nuối tiếc nào, lại chẳng biết mở lời từ đâu.

“Hôm đó trên cầu bắc qua sông, em xin số của Lý Hạo, cậu ta khoe với suốt cả đoạn đường, thực sự ghen tị, đến mức nhân lúc cậu ta đi tắm, đã lén đọc trộm cuộc trò chuyện của hai người.

“Thật buồn , vì đây hoàn toàn không phải là điều sẽ . Trên đường đưa em về hôm ấy, rất đau lòng. Anh hy vọng em sẽ đối tốt với chính mình, sống vui vẻ, tự tin, và tự do. Anh mãi mãi sẽ là chỗ dựa cho em.

“Lý Trừng Tư, chúng ta lại nhé, và đừng bao giờ rời xa nhau nữa.”

Từng chữ rõ ràng, từng câu đong đầy cảm.

Tôi nghẹn ngào cất tờ giấy, ôm bó hoa và chạy về phía ấy.

Hứa Chu Hòa tôi từ xa, hơi ngạc nhiên, đặt cả đống đồ xuống đất rồi dang rộng vòng tay.

Tôi nhào vào lòng ấy, ấy bế tôi lên, quay mấy vòng.

Tôi lắc đầu, cọ vào má ấy.

Khi đặt tôi xuống, ấy gom hết đồ vào một tay, tay còn lại siết chặt tay tôi.

Chúng tôi không cần thêm lời nào, chỉ nhau và hiểu rõ lòng nhau.

Đây là của chúng tôi, không cần phải ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...