Kiều Tâm Du tưởng rằng chính mình nghe nhầm, mày liễu nhíu lại: “Vì sao?”
Muốn sinh đứa nhỏ để trói buộc hắn?
Cô không rõ trong lòng hắn rốt cục nghĩ như thế nào, hắn là ma vương tới từ địa
ngục, toàn thân tràn ngập hơi thở chết chóc. Cô có thể cảm giác sự
căm phẫn, muốn đem đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục của hắn.
Cô vẫn không hiểu đến tột cùng là mình đã gì sai? Vì sao lại dẫn đến sự trừng cùng phẫn nộ của hắn?
“Anh đến
cùng là muốn đạt cái gì từ trên người tôi! Suy cho cùng muốn như thế nào?” Cô không sợ hãi mà hướng về phía hắn hét cuồng loạn, một
lần ra hết những bất mãn, kìm nén chặt trong tim từ lâu.
Đôi mắt sâu thẳm của Nhâm Mục Diệu hiện lên một tia hàn băng, không chút lưu
nào đem Kiều Tâm Du ném về sofa: “Điều tôi muốn vô cùng đơn giản.”
Hắn nhướng
lên mày kiếm hung tợn lạnh lùng, mâu quang hệt như thanh kiếm sắc bén,
hận không thể đâm xuyên qua , chậm rãi , “Tôi muốn sống không
bằng chết.”
Lời
lạnh như băng giống như nước đá mùa đông hắt lên người Kiều Tâm Du, máu
huyết toàn thân đông cứng, một chút cũng không thể cựa quậy, réo rắt
thảm thiết mà nhạt một tiếng: “Sống không bằng chết? Nói đi,
muốn tra tấn tôi đến sống không bằng chết như thế nào?”
Ngữ khí của hững hờ thản nhiên giống như đang đến một chuyện không liên quan đến mình, phần bình tĩnh thong dong này cho hắn bị kìm hãm lại, tựa hồ như hắn đưa cho một vấn đề rất đơn giản.
“Anh muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?” Cô ngẩng đầu hướng hắn hét to.
Khóe miệng
Nhâm Mục Diệu gợi lên nụ tà ma, bàn tay xoa nhẹ lên bụng , nụ
ma quỷ châm lên lửa giận trong mắt hắn: “Mang thai đứa nhỏ của tôi, sau đó để tôi chết!” Đôi mắt sắc bén mang theo thị huyết âm lệ
hiện lên, bàn tay bóp chặt vào phần bụng của .
Đau! Kiều Tâm Du bị đau đến kêu thành tiếng.
Giống như trong bụng của thực sự có cục cưng mà hắn đang cực lực muốn bóp chết.
“Anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi mắng: “Anh là ma quỷ người không thấy máu.”
Ba! Nhâm
Mục Diệu tốc độ nhanh như chớp đã cho một cái tát, đôi mắt không chứa một tia nhiệt độ: “Tôi là ma quỷ! Đều là do đã đẩy tôi vào địa
ngục!!!”
Kiều Tâm Du cảm thấy một trận ong ong bên tai, cả khuôn mặt nóng rát, một cỗ chua
sót trong miệng tràn ra. Chất lỏng đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống.
“Tại sao?
Anh phán tôi tội chết cũng nên cho tôi biết đến tột cùng tôi
đã phạm tội gì chứ!” Khuôn mặt thanh lệ đã sưng lên.
Bị đánh đối với mà giống như ăn cơm bữa. Khi còn bé thì là những đòn đánh
đập của mợ, trong nhà giam thì có sự hành hung của giám ngục, bây giờ
còn có trận đánh hung ác của hắn.
Trong cuộc
sống, luôn luôn đóng vai một nhân vật phải chịu đòn. Khi nào mới
có thể thoát khỏi hoàn cảnh bi thương này? Khi nào mới không cần phải đau khổ như thế?
Đôi mắt tăm tối của hắn phát ra tia lạnh hận không thể đem lăng trì đến đau đớn
: “Cô chẳng lẽ đã quên vào một buổi tối của năm năm trước, là …”
Tay của hắn bóp chặt chiếc cổ mịn màng của : “Chính đã đâm chết Tử
Oánh cùng với đứa nhỏ của chúng ta, hơn nữa ba ngày sau sẽ là hôn lễ của chúng ta, chính đã hủy tất cả.”
Gân xanh
nổi lên đầy trán, đôi mắt hung bạo trợn lên thêm thập phần dữ tợn, hai
tay dùng thêm sức, có thể nghe từ chiếc cổ non mềm của truyền
đến tiếng cách cách cùng với tiếng rắc rắc của xương cốt.
Bừng tỉnh
đại ngộ. Thì ra hết thảy mọi thứ đều có liên quan đến tai nạn xe năm năm trước, đây là lỗi của sao? Xe là do Kiều An Mạn điều khiển,
tai nạn cũng là ta, mợ không muốn cho con mình cả đời
bị hủy nên đã ép gánh tội thay.
Thì ra nguyên bản đau khổ phải chịu đều không phải là thứ đáng phải nhận.
Đôi mắt
Kiều Tâm Du rạng rỡ, phát ra thanh âm của sự thống khổ, cảm giác mình
gần như không thể hô hấp nữa. Từ từ nhắm hai mắt lại chờ đợi sự
giải thoát, như đau khổ sẽ kết thúc, như có thể trông thấy
mẹ nơi thiên đường.
Bạn thấy sao?