Gặp Gỡ Định Mệnh [...] – Chương 1

Tôi là một sinh viên luật.

Sau khi thức khuya đọc tiểu thuyết và đột ngột ch/ết bất đắc kỳ tử, không may lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết người lớn này.

Em quý của tôi, Kiều Vi Vi, chính là nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.

Kiều Vi Vi da trắng dáng xinh, thân hình mảnh mai, còn có hương thơm lạ, da thì mềm đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng để lại vết đỏ. Tất cả đàn ông từng gặp ấy đều bị thu hút không cưỡng lại . Cô ấy hoàn toàn là hình mẫu chuẩn mực của nữ chính trong tiểu thuyết người lớn.

Trong nguyên tác, Kiều Vi Vi có năm nam chính, mỗi người đều có thân phận không hề tầm thường, nào là thiếu gia tập đoàn, người thừa kế thế giới ngầm... Tất cả bọn họ đều bị nữ chính mê hoặc đến phát điên.

Nữ chính thì vừa muốn từ chối lại vừa muốn nhận, còn họ thì theo đuổi ấy, không hợp ý là xxoo ngay, từ việc cạnh tranh với nhau đến việc chia sẻ với nhau, cuối cùng nữ chính và năm người đàn ông cùng nhau tạo nên một kết thúc đại đoàn viên mỹ mãn.

Một cuốn tiểu thuyết người lớn vô liêm sỉ, không có tam quan này đã tổn thương không nhỏ đến tâm hồn trong sáng của tôi.

Không ngờ một giấc tỉnh dậy tôi lại xuyên vào cuốn sách này.

Hện tại tôi là chị ruột của nữ chính, Kiều Đại Lệ.

Đừng hỏi tại sao tên tôi lại đơn giản như thế, vì chỉ có nam nữ chính mới khiến tác giả đặt tên cẩn thận, còn như tôi - một nhân vật pháo hôi không đáng kể, dĩ nhiên không xứng để tác giả bận tâm viết chi tiết.

Tôi cũng không phải hoàn toàn không có đất diễn, trong nguyên tác, tôi có liên quan đến nam chính thứ tư.

Nam chính thứ tư là người thừa kế một gia tộc xã hội đen, tính cách tàn bạo và khát m/áu. Trong cốt truyện, nam chính thứ tư bị kẻ thù tru/y s/át, ngất xỉu trong một con hẻm nhỏ, sau đó nguyên chủ đưa về nhà chăm sóc.

Không ngờ nam chính thứ tư vừa mở mắt ra lại thích em của nguyên chủ, Kiều Vi Vi.

Nguyên chủ thì thích nam chính thứ tư, nam chính thứ tư lại thích nữ chính, mối rắc rối của họ vô cùng phức tạp.

Mặc dù bây giờ nam chính thứ tư chưa xuất hiện, không có nghĩa là tôi sống tốt.

Ví dụ như hiện tại...

Một giờ hai mươi phút sáng.

Tôi nằm trên giường trần nhà, oán khí còn nặng hơn cả ma.

Lúc này, cách tôi chỉ một bức tường, phòng bên cạnh truyền đến tiếng thở gấp của vài người đàn ông cùng với tiếng khóc thút thít của một , cứ liên tục thay phiên nhau.

Phòng bên cạnh chính là em tôi Kiều Vi Vi và nam chính, nam phụ hai và nam phụ ba của ấy.

Căn nhà này là do cha mẹ nguyên chủ để lại cho tôi và Kiều Vi Vi. Họ thường xuyên việc ở nước ngoài, nên bình thường chỉ có tôi và Kiều Vi Vi sống ở đây.

Mây tên đàn ông của Kiều Vi Vi, ban đêm sẽ thỉnh thoảng lẻn vào nhà, cùng ấy chuyện mờ ám.

Một người tôi có thể nhịn, nghe hình hôm nay thì cả nam chính, nam phụ hai, nam phụ ba đều đã đến.

Giọng quyến rũ của nam chính thấp thoáng truyền qua tường: "Vi Vi, sao mặt em lại đỏ thế, hả?"

"Đồ xấu xa, các chỉ biết bắt nạt em thôi." Kiều Vi Vi thút thít như một mèo con.

"Chúng tôi không bắt nạt em, chúng tôi là thích em mà." Nam phụ hai nhẹ.

Nam phụ ba cũng tiếp lời: "Mau lên nào, lát nữa đến lượt tôi."

"Ưm, nhỏ tiếng thôi, đừng để chị nghe thấy." Kiều Vi Vi van xin.

Nhưng tiếng chẳng những không nhỏ đi, mà còn ngày càng lớn hơn. Từng đoạn âm thanh đỏ mặt cứ thế không kiêng dè gì truyền ra từ phòng bên.

Tôi muốn trùm chăn kín đầu, âm thanh đó vẫn lọt qua chăn vào tai tôi.

Má!

Tôi không thể chịu nổi nữa.

Gi/ết tôi đi, ngay bây giờ!

Tôi cố gắng nhịn, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn nổi nữa, mạnh mẽ bật dậy.

Tôi lấy từ trên kệ sách ra một cuốn "Luật Hình sự của nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" màu đỏ chói, lật xoạt xoạt đến một trang, rồi lớn tiếng đọc.

"Theo Điều 301 của Bộ luật Hình sự, những kẻ tụ tập điều bậy bạ sẽ bị tù không quá năm năm..."

Giọng vang vọng khắp cả căn nhà, dõng dạc và mạnh mẽ, từng từ từng chữ đều rất rõ ràng.

Hãy để ánh sáng của pháp luật soi sáng tâm hồn nhơ bẩn của mấy người đi!

Đọc xong, phòng bên cạnh lập tức im lặng.

Tôi hài lòng gật đầu, sau đó nằm xuống ngủ.

Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

….

Tôi thì không sao, nam chính và Kiều Vi Vi rõ ràng là có chuyện.

Sáng hôm sau ra khỏi phòng, tôi liền thấy Kiều Vi Vi với cặp mắt thâm quầng ngồi trong phòng khách.

Ngồi cùng ấy là nam phụ hai, Trần Duệ. Trần Duệ là đàn cùng khoa với Kiều Vi Vi, trông có vẻ hiền lành thực ra là kẻ ngoài mềm trong cứng.

Nam chính và nam phụ ba có lẽ đã đi rồi.

Chỉ là không biết tối qua họ trải qua như thế nào.

Vừa thấy tôi, Kiều Vi Vi liền bối rối đứng dậy, vội vàng giải thích: "Chị ơi, Trần đến để hướng dẫn em học bài."

"Ồ~ Hướng dẫn học bài à." Ánh mắt tôi rơi vào vài vệt đỏ trên chiếc cổ trắng ngần của Kiều Vi Vi.

Mấy vết đỏ trên cổ đó là muỗi cắn sao?

Kiều Vi Vi nhớ lại chuyện đêm qua, lo lắng dò xét tôi, "Chị ơi, hình như tối qua em nghe thấy chị đọc cái gì đó."

"Em cái đó à."

"Chị đang ôn tập luật hình sự vì muốn thi cao học ngành luật, nên tối qua mới đọc, có ồn đến em không?" Tôi giả vờ không biết mà hỏi.

Sự ý của Kiều Vi Vi lập tức bị lời tôi về thi cao học ngành luật cuốn hút, ấy ngạc nhiên tôi, cứ như tôi vừa điều gì kinh thiên địa lắm .

"Chị muốn thi cao học ngành luật? Đây là học trái ngành mà! Chắc chắn rất khó. Chị à, đừng có hứng thú nhất thời như thế!" Kiều Vi Vi tỏ vẻ khuyên nhủ một cách chân thành.

Thực ra, ấy nghĩ như cũng là bình thường thôi. Nguyên chủ và Kiều Vi Vi cùng học một trường đại học, nguyên chủ vốn không để tâm vào việc học, học chuyên ngành kém nhất của trường, lại luôn đứng cuối bảng xếp hạng.

Thi cao học vốn đã khó, chưa kể là thi trái ngành như ngành luật.

"Chị Đại Lệ, tôi có quen vài học ngành luật, có thể giới thiệu cho chị." Trần Duệ mỉm hiền lành .

"Không cần đâu." Tôi gượng: "Tôi tự ."

Tôi không muốn dính líu gì đến mấy nam chính này, hơn nữa cái bộ dạng Trần Duệ thì cũng biết hắn chẳng có ý tốt gì cả, đúng kiểu cáo chúc tết gà.

Nghe tôi từ chối thì Trần Duệ không gì nữa, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ chế giễu.

Hắn chỉ vì đây là chị của Vi Vi nên mới tốt bụng ban phát chút lòng thương . Vi Vi ngây thơ trong sáng, hắn thì không tin chị này không nghe thấy gì tối qua.

Chỉ mong ấy biết điều mà giữ mồm giữ miệng cho tốt.

Còn việc thi cao học ngành luật gì đó, đúng là mơ mộng hão huyền.

….

Học viện tổ chức buổi đi chơi dã ngoại.

Tôi và Kiều Vi Vi vừa hay ngồi chung trên một chiếc xe buýt.

Đối với một quyển "po", bất kể nơi nào cũng có thể trở thành sân khấu cho cảnh "hòa hợp sinh mệnh."

Trên xe buýt cũng không ngoại lệ.

Ở đâu có nữ chính thì ở đó có nam chính. Chưa kể phần lớn nam chính đều học cùng trường với nữ chính, nên việc gặp nhau trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Kiều Vi Vi vừa ngồi xuống một chỗ không xa tôi, trong lòng tôi lập tức có linh cảm không tốt.

Quả nhiên, ấy vừa ngồi xuống, ba nam chính cũng lần lượt ngồi quanh, bao vây ấy kín mít ở giữa.

Từ đó vang lên những tiếng thì thầm vụn vặt, lướt vào tai tôi.

"Anh Lục Uyên, ở đây nhiều người lắm, dễ bị phát hiện, đừng mà..." Kiều Vi Vi như một con mèo con, nũng nịu cầu xin.

Nam chính Lục Uyên gian xảo: "Không sợ, có bọn che rồi, họ không thấy đâu."

... Tôi không thấy, tôi "nghe thấy" mà!

Tôi cảm thấy tai mình sắp mọc gai đến nơi rồi.

Âm thanh ngày càng lớn càng quá đáng.

Nhưng những người học xung quanh dường như không hề phát hiện ra gì, cứ tiếp tục trò chuyện .

Chỉ có tôi là như ngồi trên đống gai.

Tôi không thể chịu nổi nữa rồi! 

Ngay lúc tôi đang nghe những âm thanh không đứng đắn ấy, cảm giác như mình sắp bùng nổ mà đứng bật dậy, thì đột nhiên từ phía sau vang lên một giọng nam trầm lười biếng.

"Mấy nếu thật sự gấp gáp như thì có thể xuống xe ở chỗ rẽ trái phía trước, ở đó có khách sạn giá rẻ, tự do thoải mái."

Nghe thấy , tôi liền quay lại , thì thấy phía sau không biết từ khi nào đã có một chàng trai ngồi đó. Anh mặc áo hoodie đen rộng thùng thình, mũ hoodie trùm lên đầu, che một phần khuôn mặt trong bóng tối.

Anh cúi đầu, vẻ mặt lười nhác, làn da trắng nhợt cùng đôi môi đỏ tươi tạo nên một vẻ đẹp bí ẩn giống như ma cà rồng.

Vừa dứt lời, cả xe như bị ấn nút tạm dừng, lập tức im lặng. Nhiều người quay lại về phía này.

"Ý cậu là gì!" Lục Uyên tức giận hỏi.

Khuôn mặt Kiều Vi Vi đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh nước về phía chàng trai kia, cắn môi dưới hồng hào, như thể vừa bị phạm rất nặng nề.

Chàng trai chẳng hề lòng trước vẻ mặt ấy của , thậm chí còn không ngẩng đầu lên, chỉ mở môi mỏng .

"Không hiểu à? Nếu không thể nhịn thì xuống xe mà tìm khách sạn, 388 một đêm, đảm bảo đáp ứng đủ nhu cầu của các người, đừng ở đây mấy cái trò không ra gì."

Rõ ràng trông rất thanh tú, mà lời thì lại mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc.

"Phụt!"

Tôi không nhịn mà bật .

Cậu ấy đúng là tiếng của lòng tôi!

còn nữa, này, cậu chính là hùng thực sự.

Trong không gian im lặng của xe buýt, tiếng của tôi vang lên rõ ràng.

Ba nam chính đồng loạt về phía tôi, Lục Uyên thấy tôi, sắc mặt hắn lập tức đen lại.

Hôm trước, tiếng đọc to về luật hình sự của tôi đã suýt khiến hắn sợ đến mất phong độ, phải mất hai ngày mới bình thường trở lại.

Chuyện này để lại một bóng ma không nhỏ trong lòng hắn.

Lục Uyên ban đầu muốn đối đầu với chàng trai, khi cảm nhận Kiều Vi Vi đang khẽ run trong vòng tay mình, hắn nhận ra đây không phải nơi để tranh cãi.

Lục Uyên bế Kiều Vi Vi lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua tôi, rồi về phía chàng trai kia, cảnh cáo: "Tôi nhớ mặt cậu rồi, đợi đấy."

Nói xong, hắn bế Kiều Vi Vi xuống xe, nam chính hai và nam chính ba cũng theo sau.

Tôi trợn mắt há mồm.

Họ thật sự... thật sự xuống xe rồi.

Tôi quay lại chàng trai kia, nhận ra cậu ấy cũng đang tôi, đôi mắt đẹp chứa đựng chút tò mò.

Tôi hì hì, giơ ngón cái lên với cậu ấy.

Cậu ta không gì, chỉ khẽ nhếch môi nhẹ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...