Gặp Em Bất Ngờ – Chương 4

Trước ánh mắt của mọi người, Chu Duật Hoài cương quyết kéo tôi đứng dậy.

 

Bước chân tôi loạng choạng, hơi men bốc lên, tôi bắt đầu năng lộn xộn.

 

Đột nhiên, tôi vỗ nhẹ vào mông Chu Duật Hoài, hề hề hỏi: “Người em, có muốn vợ không?”

 

5

 

Cả phòng chìm trong khoảng im lặng chết chóc.

 

Mặt ai cũng biến sắc, có người bối rối, có người khó xử, có người giận dữ.

 

Chỉ có ba của Chu Bồi là vỗ đùi lớn, “Ôi chao, bọn trẻ bây giờ… Ha ha ha ha…”

 

Chu Duật Hoài đẩy gọng kính, “Xin lỗi mọi người.”

 

Nói xong, kéo tôi lên lầu, còn Lâm Dĩ Kiều vội vàng theo sau, “Duật Hoài, có cần em giúp gì không?”

 

Giọng ngọt ngào của ấy khiến tôi bực bội.

 

Tôi vẫn đang luyến tiếc cảm giác vừa rồi, liền hỏi lại lần nữa, “Anh có muốn vợ không?”

 

“Xin lỗi, tôi đã có người mình thích.”

 

Chu Duật Hoài cúi đầu, sát gần tôi, giọng dịu dàng mà quyến rũ.

 

Lâm Dĩ Kiều như khích lệ, tự tiện bước tới, kéo lấy tay còn lại của tôi, “Duật Hoài, để em lo cho ấy, nên ở lại với người nhà đi.”

 

Tôi không còn tâm trí để ý đến Lâm Dĩ Kiều, mắt tôi chỉ dán chặt vào người đàn ông đẹp trai trước mặt.

 

“Đã kết hôn rồi à? Tiếc quá.” Tôi thoải mái vỗ vai , “Nếu không, tôi có thể khiến ba ngày không xuống giường …”

 

Đúng lúc quan trọng, Chu Duật Hoài vội vàng bịt miệng tôi lại.

 

“Xin lỗi, vợ tôi say quá rồi, để tôi chăm sóc ấy.”

 

Lâm Dĩ Kiều sững người, mắt ấy nhanh chóng đỏ hoe, “Xin lỗi… đã phiền.”

 

Tôi ngửi thấy mùi hương thơm thanh mát dễ chịu từ người ấy, mơ màng đứng dậy, “Không không rồi…”

 

Anh ấy kéo tôi vào phòng ngủ.

 

Trong phòng tối om, Chu Duật Hoài xoay người đè tôi vào khung cửa, hơi thở nóng hổi phả vào mặt tôi: “Lý Ứng Hứa, có giỏi thì lặp lại những lời vừa rồi xem.”

 

Phản ứng chậm chạp, tôi vẫn liều mạng mà hề hề, “Khiến ba ngày… ưm ưm ưm…”

 

Chu Duật Hoài không gì, lập tức chặn môi tôi lại, nụ hôn ấm nóng và mạnh mẽ mất đi mọi lý trí của tôi.

 

Tôi như một kẻ đuối nước, bám chặt vào áo sơ mi của , cố gắng hớp lấy chút không khí.

 

Cuối cùng, tôi phát ra một tiếng rên rỉ, chân mềm nhũn, bám vào người .

 

“Chỉ có thế thôi sao?”

 

Mắt tôi mờ đi, vẫn cố cứng miệng: “Đừng xem thường tôi… Không tin hỏi chồng tôi mà xem…”

 

Tôi sững lại một giây, như bị đánh thức bởi tiếng chuông vang dội trong đầu.

 

Cả đầu óc tôi như ù đi.

 

“Tôi hình như… đã đính hôn rồi…”

 

“Đính hôn rồi à?” Giọng ấy như đang trêu chọc một con mèo.

 

“Đúng chẳng ích gì, ấy muốn ‘giao lưu sâu sắc’ với người phụ nữ khác…”

 

Ánh đèn ngủ vàng nhạt phản chiếu trong đôi mắt đen láy của ấy, mí mắt mỏng khẽ hạ xuống, ánh dừng lại trên đôi môi tôi.

 

Anh ấy tiến gần hơn, mùi hương thanh mát của rượu phả vào mặt tôi.

 

“Ai ?”

 

“Chính tai tôi nghe mà.”

 

“Nhưng chỉ muốn giao lưu sâu sắc với em…”

 

Tôi nín thở, ngón tay dài và rõ nét của ấy lướt qua má tôi, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm nhẹ lên đôi môi nóng bỏng của tôi.

 

“Được…”

 

“Lý Ứng Hứa, em có biết mình đang gì không?”

 

Hơi thở của ấy trở nên gấp gáp, cúi đầu xuống một chút, ánh mắt tràn đầy dục vọng.

 

Toàn thân tôi nóng ran, khuôn mặt càng lúc càng gần.

 

Khoảnh khắc ấy hôn tôi, tôi : “Tôi đang vụng trộm… thật kích thích…”

 

Ngay lập tức, Chu Duật Hoài như bị nhấn nút tạm dừng.

 

Cơn sóng dâng trào đột ngột rút đi.

 

Anh ấy nhắm mắt lại, kìm nén ham muốn mãnh liệt trong đáy mắt, cúi đầu điều chỉnh hơi thở vài lần rồi kéo giãn khoảng cách.

 

“Anh thực sự hối hận vì không quay lại cảnh này.”

 

Chưa kịp hiểu ý ấy gì, Chu Duật Hoài bất ngờ kéo khóa chiếc váy ở sau lưng tôi.

 

Chiếc váy bó sát của tôi trượt xuống, nằm lẻ loi trên tấm ga giường trắng tinh.

 

Anh ấy bế tôi lên, nhét vào phòng tắm.

 

“Nếu em nôn thì cứ nằm luôn trên bồn cầu mà ngủ.”

 

 

6

 

Sáng sớm, tôi bị tỉnh dậy do ngã xuống sàn.

 

Trên người tôi là một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, lại còn là hàng hiệu cao cấp.

 

Áo đã nhăn nhúm, như thể bị ai đó cho vào máy giặt vắt khô.

 

Từ bên ngoài vọng vào tiếng tin tức tài chính.

 

Đầu tôi đau như búa bổ, vừa xoa mái tóc rối bù vừa bước ra ngoài.

 

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

 

Trên sàn nhà liệt váy, quần tất, túi xách nhỏ và giày cao gót của tôi.

 

Túi xách nằm lật úp, son môi vương vãi khắp nơi.

 

Không xa lắm, trên kệ có treo một bộ vest nam và cà vạt, trông rất quen thuộc.

 

“Tỉnh rồi à?” Giọng bình thản vang lên từ sofa.

 

Chu Duật Hoài đã chỉnh tề, ánh sáng buổi sớm xuyên qua lớp rèm mỏng màu trắng nhạt, bàn tay gầy gò của đang từ tốn thắt cà vạt.

 

Trong lúc thắt, cổ tay để lộ một chiếc dây buộc tóc hình thỏ hồng.

 

Là của tôi…

 

“Tối qua chúng ta đã gì?”

 

Chu Duật Hoài không quay đầu lại, tôi qua gương , “Em nghĩ sao?”

 

Anh ấy hơi nghiêng cổ, như vô để lộ vết cắn trên cổ.

 

Nhìn tôi với ánh mắt hờ hững.

 

Như thể đang đòi tôi một lời giải thích?!

 

Tôi chợt cảm thấy có lỗi, vén áo sơ mi lên trộm, phát hiện mình hoàn toàn không hề hấn gì.

 

Hoàn toàn là Chu Duật Hoài đơn phương bị quấy rối.

 

Tôi vừa định xin lỗi, đột nhiên trong đầu lại lóe lên một hình ảnh.

 

“Ông , cổ trông trắng phết…”

 

Anh ấy đáp lại, “Thế nào? Ngon hơn cổ vịt không?”

“Chắc là…”

 

“Vậy nếm thử xem, miễn phí.”

 

“He he, thế tôi không khách sáo đâu…”

 

Tôi im lặng.

 

Chu Duật Hoài, hắn, lòng dạ khó lường.

 

Cả cái cổ đầy chiến tích đó đều là lừa gạt mà ra!

 

Cứ tưởng là một chính nhân quân tử, hóa ra chỉ là một tên bại hoại mà thôi.

 

Đột nhiên có người gõ cửa, “Duật Hoài, có ở trong đó không?”

 

Nghe hơi quen tai, chẳng phải là giọng của Lâm Dĩ Kiều sao?

 

Tôi liếc Chu Duật Hoài, rồi tự giác bước vào phòng tắm để rửa mặt.

 

Cửa phòng tắm khép hờ, vừa đủ để nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ấy và Lâm Dĩ Kiều.

 

“Duật Hoài, tối qua ấy say quá, không phiền chứ? Khó khăn lắm mới về, mà lại rắc rối cho …”

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...