15
Trên đường đến chùa Thiên Hạc.
Vì mang danh nghĩa ta mời Lâu Thư Nguyệt đi lễ Phật, nàng chỉ có thể ngồi chung xe với ta.
Đoạn Hạc Xuyên ngồi trên cỗ xe phía sau, theo sát từng bước, sợ rằng ta – kẻ "lòng dạ độc ác" này – sẽ lại gì tổn đến "người thương" của hắn.
Tay của Lâu Thư Nguyệt băng bó kỹ lưỡng bằng những lớp vải dày.
Nàng tựa vào chiếc trường kỷ thấp trong xe ngựa, ánh mắt xuyên qua tấm rèm lay , dừng lại trên cỗ xe mà Đoạn Hạc Xuyên đang ngồi.
"Bây giờ lại, hóa ra người thắng vẫn là ta.
"Dù không biết ba năm qua ngươi đã cho hắn uống thứ tà thuật gì, khi mộng tỉnh rồi, mọi thứ cũng phải quay về thực tại, đúng không?"
Nghe , ta quay sang nàng.
"Nếu ngươi đang về cảm của Đoạn Hạc Xuyên, thì đúng là ngươi đã thắng.
"Nhưng, cả ngươi và ta đều biết rõ, điều chúng ta muốn chưa bao giờ là cảm của hắn."
Tình cảm chỉ là công cụ để chúng ta trèo lên đỉnh cao.
Ánh mắt Lâu Thư Nguyệt dời khỏi cỗ xe phía sau, trong mắt chẳng còn chút mê luyến nào khi đối diện với Đoạn Hạc Xuyên.
Nàng khẽ chạm vào cánh tay mình, trầm tư rất lâu.
"Vẫn là ta thua rồi."
16
Xe ngựa rẽ vào một ngã rẽ kín đáo.
Theo sắp xếp của Hầu gia, ngay khi bọn cướp xuất hiện, phu xe và các nha hoàn lập tức bỏ xe mà chạy.
Tên cầm đầu bọn cướp bật đê tiện, vén màn xe lên, chẳng buồn để ý đến lệnh "không người" của Hầu gia, liền vung tay định bắt lấy ta.
Tình huống này, ta đã tưởng tượng qua, không ngờ nó thực sự xảy ra.
Ta lập tức rút con d.a.o găm buộc ở chân ra, c.h.é.m về phía hắn.
Tên cướp cầm đầu nào ngờ rằng một nương trông yếu đuối thế này lại có vũ khí bên mình, không kịp phòng bị nên bị ta đ.â.m trúng.
Cánh tay hắn lập tức tuôn m.á.u đầm đìa.
Lâu Thư Nguyệt sợ hãi hét lên thất thanh.
Ta thấy đáng tiếc, cũng chẳng còn cách nào.
Dù trong đầu đã diễn tập huống này cả trăm lần, kinh nghiệm thực chiến quá ít, ta khó lòng đ.â.m trúng chỗ hiểm của hắn.
Nghe thấy tiếng hét của Lâu Thư Nguyệt, Đoạn Hạc Xuyên không ngồi yên nữa, lập tức lao xuống từ xe ngựa của mình.
"Không phải đã với các ngươi rồi sao, cứ bắt Giang Niên đi, đừng đến người của ta…"
Khi thấy ta không chút tổn , ngược lại tên cướp cầm đầu lại bị thương, hắn sững người.
Đồng thời cũng nhận ra mình lỡ miệng.
Hắn không diễn kịch nữa.
Đoạn Hạc Xuyên mắng chửi tên cướp cầm đầu:
"Đồ vô dụng! Lại để một ả đàn bà bị thương sao?!
"Trước đó không phải đã thỏa thuận rồi sao? Các ngươi cứ bắt con tiện nhân Giang Niên đi, muốn gì cũng , tóm lại cả ả và cái nghiệt chủng trong bụng đều không sống!"
Nhưng Đoạn Hạc Xuyên thì gì đã từng giao thiệp với đám côn đồ hung ác?
Bọn chúng vốn quen lật lọng, vắt chanh bỏ vỏ. Huống chi tên cướp cầm đầu lại bị ta đ.â.m bị thương, cơn giận bốc lên, nào còn quan tâm đến thỏa thuận với hắn.
Tên cướp cầm đầu tức giận quát đám đàn em:
"Mẹ nó! Lại để một con đàn bà chơi cho một vố!
"Hôm nay, hai ả này đừng hòng chạy thoát. Bắt hết cho ta, tối nay huynh đệ đều hưởng lộc!"
Lâu Thư Nguyệt sợ đến phát điên, giọng nàng khản đặc, gào lên:
"Giang Niên! Bà đây tin ngươi c.h.ế.t ta rồi! Người của ngươi rốt cuộc ở đâu hả?!"
17
Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài vang lên chói tai.
Ta ngồi vững vàng trong xe ngựa, dùng vạt váy của Lâu Thư Nguyệt để lau m.á.u trên lưỡi d.a.o găm.
Lâu Thư Nguyệt bất an, không ngừng vén rèm cửa sổ để ra ngoài.
Một cái đầu người bay qua.
Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng yên lặng.
Cho đến khi có tiếng vọng vào:
"Chủ tử, xong rồi."
Hừm, nhà quyền thế thì nhà nào chẳng nuôi vài gã ám vệ?
Ta cất d.a.o găm vào chỗ cũ trên chân, chỉnh lại váy rồi bước xuống xe.
Lâu Thư Nguyệt cắn môi, vội vàng bước theo sau.
Đám cướp mà Đoạn Hạc Xuyên thông đồng đều không còn một ai sống sót.
Một nhóm hắc y nhân bịt mặt đang thu dọn hiện trường, để lại vài người canh giữ bên cạnh một kẻ bị trói chặt.
Thấy ta bước xuống, họ dùng ánh mắt ra hiệu muốn bịt miệng hắn, vì lời hắn quá khó nghe.
Mà kẻ đó không ai khác, chính là vị thế tử ngạo mạn của Hầu phủ An Bình – Đoạn Hạc Xuyên.
Nửa canh giờ trước, hắn còn muốn mạng của ta.
Lúc hắn thấy ta, vừa định há miệng chửi rủa thậm tệ thì ánh mắt lại dừng ở Lâu Thư Nguyệt, người đang bước theo sau ta.
"Giang Niên, xem như ngươi còn có lương tâm, biết bảo vệ…"
Nhưng nào ngờ, Lâu Thư Nguyệt chẳng buồn liếc hắn một cái.
"Thế tử phu nhân!" Nàng kéo lấy tay áo ta.
"Xin hãy nhớ lời hứa với ta!
"Chuyện của tướng công ta, nhờ cả vào người."
Bạn thấy sao?