Gặp Anh Trên Chuyến [...] – Chương 4

Ba tôi lại bắt đầu chiêu tự than thở rồi.

Tôi vội quay vào trong xe, ra hiệu cho Giản Tư Dục đừng có bước xuống.

Ai ngờ, ngay giây tiếp theo, ấy mở cửa xe ra.

“Chào , chào , cháu là Giản Tư Dục.”

Mắt mẹ tôi gần như dính chặt lên người ấy.

“Trời đất ơi, đẹp trai quá!

Vừa cao ráo, vừa lễ phép.

Chào cháu, chào cháu!”

Giản Tư Dục kiên nhẫn giải thích:

“Cháu với A Miên hiện tại chỉ là bè thôi ạ.”

“Chỉ là bè thôi sao?

À, hiểu mà, hiểu mà.

Tống Thính Miên nhà là cái đứa không bao giờ chủ .

Nếu là hồi trẻ, gặp trai đẹp thế này thì đã xin số liên lạc ngay rồi!”

“Tiểu Giản này, cháu còn có việc gì tối nay không?

Nếu không bận thì vào nhà chơi một lát nhé?”

Tôi điên cuồng lắc đầu.

Giản Tư Dục thì coi như không thấy.

“Tối nay cháu không có kế hoạch gì khác.

Cô đã mời, cháu không từ chối đâu ạ.”

Ba tôi vẫn chưa đi vào nhà.

“Tiểu Giản này, ngồi vào trong xe cháu một chút không?”

Giản Tư Dục đưa chìa khóa cho ba tôi:

“Chú ơi, cháu không thường xuyên ở đây, xe này cháu cũng chưa chạy nhiều.

Nếu muốn lái thử thì càng tốt ạ.”

16

Vừa vào nhà, mẹ tôi đã kéo Giản Tư Dục lại bàn.

“Nào nào, Tết nhất mà, Tiểu Giản ngồi đây uống với vài ly nhé!”

Tôi vội can ngăn:

“Mẹ ơi, thôi đi, cậu ấy lái xe đến mà.”

“Không sao, tối nay gọi điện về nhà một tiếng, ở lại đây một đêm là !”

Trong nhà, người chịu trách nhiệm uống rượu chính là mẹ tôi.

Bà mà uống nửa chai rượu trắng cũng chẳng xi nhê gì.

Nhưng Giản Tư Dục thì chưa chắc đâu…

Theo thói quen của mẹ tôi, ai uống với bà thì xác suất bị bà chuốc gục gần như là tuyệt đối.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Giản Tư Dục.

Anh ấy tôi một giây, rồi lại quay đi.

“Được ạ.”

“Mẹ, uống ít thôi, đừng khó cậu ấy.”

Mẹ tôi xua tay liên tục:

“Biết rồi biết rồi.”

Nói thì , bà vẫn tra xét toàn bộ gia cảnh của Giản Tư Dục từ A đến Z.

Tôi không ngăn nổi, đành trốn vào phòng chơi game.

Đã hơn 10 giờ tối.

Tôi tắm rửa xong, vừa sấy khô tóc, bên ngoài bỗng chốc yên tĩnh hẳn.

Vừa mở cửa ra, Giản Tư Dục cả người nghiêng về phía tôi.

Anh ấy uống hơi nhiều.

Môi đỏ lên, phảng phất hơi rượu nhàn nhạt.

Khiến người ta có cảm giác ngứa ngáy trong lòng.

Anh ấy khó khăn nhấc mí mắt lên tôi:

“A Miên?”

“À… dì bảo đây là phòng khách, nên tôi mới…”

Tôi vội đỡ lấy ấy, đầu ấy tựa lên hõm cổ tôi, hơi thở nóng rực phả vào vành tai, khiến tôi run nhẹ.

Cổ họng tôi chợt khô khốc.

“Không sao, vào đi, tôi ngủ phòng khách.”

Giản Tư Dục đột nhiên nắm lấy tay tôi.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp.

“A Miên.”

“Chúng ta có muốn thử không?”

“Tôi thích em lâu lắm rồi.

Chuyến tàu hôm đó tôi đi là vì biết em cũng đi chuyến đó.

Nhưng em không nhận ra tôi…

Hai lần rồi, đều không nhận ra tôi…”

Anh ấy một tràng dài.

Nhưng tôi chẳng nghe gì nữa, toàn bộ sự ý đều đổ dồn vào đôi môi ấy.

Không chờ ấy xong, tôi đã hôn lên đó.

Môi ấy nóng, mềm mại đến khó tin.

Giản Tư Dục khẽ cứng đờ trong giây lát, sau đó lập tức nắm thế chủ , chậm rãi cuốn lấy tôi, nhấn chìm tôi trong nụ hôn của ấy.

17

Tôi và Giản Tư Dục chính thức bên nhau.

Sáng hôm sau, mẹ tôi ghé vào tai tôi nhỏ:

“Thực ra lúc con học đại học, Tiểu Giản thường xuyên về quê xem con có về không.

Mẹ thấy cậu ấy quen quen, chứ con nghĩ mẹ dễ dàng đồng ý để cậu ấy theo đuổi con sao?”

“Cậu ấy thực sự rất tốt.

Mẹ đã hỏi thăm hàng xóm bên đó từ lâu rồi, ai cũng khen.

Mẹ chỉ mong con gặp người mình thích, và có đủ can đảm để bước tới.

Kết quả thế nào thì tính sau, quan trọng là phải dám bắt đầu.”

Giản Tư Dục bước ra từ cửa ra vào, theo phản xạ tránh ánh mắt tôi.

Mặt đỏ bừng đến tận vành tai.

“Dì, Thính Miên, tôi về trước đây ạ.”

“Tôi đưa về, vẫn chưa thể lái xe đâu.”

“Được.”

18

“Anh còn nhớ tối qua đã gì với tôi không?”

Giản Tư Dục hơi khựng lại.

“Ừm, nhớ sơ sơ.”

Tôi cố trêu ấy:

“Ồ, chứ tôi lại chẳng nhớ gì cả.”

Đèn đỏ.

Tôi dừng xe lại trước ngã tư.

“Giản Tư Dục, mẹ tôi thích tôi từ lâu rồi, có thật không?”

Giây tiếp theo, Giản Tư Dục kéo dây an toàn ra, đột ngột nghiêng người hôn lên môi tôi.

“Thật.”

“Nếu em quên rồi, để lại lần nữa.”

“Anh thích em.”

19

Những ngày Tết, Giản Tư Dục cứ cách ngày lại chạy sang nhà tôi.

Tôi bận đương, chẳng có thời gian livestream.

Quản lý của công ty liên hệ, hy vọng tôi có thể lên sóng nhiều hơn để giữ chân fan.

“Trước đây em chơi giỏi nên thu hút nhiều fan mê game.

Nhưng bây giờ người có kỹ năng giỏi còn đầy, em không tính lộ mặt sao?

Bật filter lên, kéo thêm vài đại gia tài trợ, chẳng phải sẽ tốt hơn à?

Vừa nổi tiếng, vừa kiếm nhiều tiền hơn.”

Câu này ẩn chứa ý nghĩa rằng con chơi game không đủ giỏi.

Nữ streamer, kỹ năng chỉ là thứ yếu, ngoại hình mới là quan trọng nhất.

Tôi nghe mà thấy khó chịu:

“Thôi bỏ đi, về phần chỉ số tương tác, tôi sẽ tự nghĩ cách.”

“Sao ?”

Giản Tư Dục thấy tôi mất hứng sau cuộc gọi, liền vòng tay ôm lấy vai tôi.

Tôi kể lại nguyên văn những gì quản lý vừa .

“Không sao, cùng em livestream nhé?”

“Cùng à?”

“Ừ, đợi chút, đổi tài khoản đã.”

Vài phút sau, một tài khoản rank Vương Giả 50 sao gia nhập phòng.

ID hiển thị: [Giản].

“Khoan, cái tài khoản này—”

Vừa bật livestream, phần bình luận đã nổ tung:

【Khoan khoan khoan, người duo với 77 là Giản Thần?! Tôi không nhầm chứ?! Anh ấy lâu lắm rồi không lên sóng mà?!】

【Móa, tôi nhớ rồi! Mấy năm trước ấy cũng từng stream, thao tác cực đỉnh, fan suýt chạm mốc 10 triệu!

Có cả câu lạc bộ mời ấy ký hợp đồng tuyển thủ chuyên nghiệp, cuối cùng ấy không đi.】

【Nói như thừa ấy! Người ta là con trai của một tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán mà!

Sau đó còn bị gửi ra nước ngoài học nữa.

Đúng là số hưởng, cái gì cũng gian lận với đời .】

【Khoan đã, chẳng phải ấy là fan cứng của 77 sao?!】

Lượng người theo dõi tôi nhảy vọt không phanh.

Tôi ngơ ngác.

20

Bên phía livestream của Giản Tư Dục cũng rất náo nhiệt.

【Giản Thần với 77 quen nhau à?】

【Cuối cùng cũng lên sóng lại! Mấy tháng nay trốn đi đâu ?】

“Thời gian trước bận quá, nên không chơi nhiều.”

【Nhớ hồi trước từng chơi game này là vì người thích mê nó.

Người đó chính là 77 sao?!】

【Hai người gặp nhau ngoài đời rồi à?】

“Ừ, theo đuổi ấy lâu lắm mới đuổi kịp đấy.”

“Bây giờ đang livestream cùng nhau tại nhà.

Nhưng ấy mắc cỡ, không chịu ra mặt.”

Kết thúc livestream, Giản Tư Dục kéo tôi vào hàng chờ đấu hạng.

“Thính Miên, đợi chút, bảo muốn vào chơi chung, mời cậu ấy nhé?”

Chưa kịp trả lời, tôi lại loay hoay lục túi tìm khẩu trang, vừa run rẩy giải thích:

“Xuân Vận trên tàu đông lắm, không đeo khẩu trang dễ bị cúm lắm.”

Không lâu sau, một tài khoản với avatar lòe loẹt bước vào phòng.

ID: “—Dũng”.

“Hi, 77 tỷ tỷ, tôi là Hứa Diệu, của Giản Tư Dục.”

“Chào , tôi là Tống Thính Miên.”

Giữa trận, tôi hỏi Giản Tư Dục:

“Anh luyện tài khoản này từ khi nào ?”

Anh ấy không .

Hứa Diệu thì bật .

“Thì từ lúc thấy em streamer game, ta cũng nôn nóng học theo đấy.

Nói không chừng sau này có cơ hội duo, em sẽ nhớ ra ta.”

“Cơ mà rất tiếc, đúng là ta nằm mơ giữa ban ngày.

Bởi vì 77 của chúng ta hoàn toàn không nhớ ra ta!”

Giản Tư Dục lạnh giọng cảnh cáo:

“Hứa Diệu, cậu thêm câu nữa là tôi bán cậu đấy.”

Tôi đứng trước cửa phòng ấy, gõ nhẹ.

“Hứa Diệu thật à?”

Giản Tư Dục ngước mắt tôi:

“Ừ.”

Tôi ngồi lên đùi ấy, ôm cổ, vừa đánh xong pha combat cuối cùng.

“Anh , tôi rất vui.”

Trận đấu kết thúc với chiến thắng.

Giản Tư Dục đặt điện thoại sang một bên, lập tức ôm chặt lấy tôi, đè xuống giường.

Trong điện thoại, giọng của Hứa Diệu vẫn vang lên.

“Này, hai người còn chơi nữa không đấy?”

“Hê, gì đi chứ?”

Giản Tư Dục miễn cưỡng với lấy điện thoại, giọng trầm khàn:

“Ừ, không chơi nữa.”

Hứa Diệu tức muốn nổ tung:

“Đờ mờ, còn không bằng đừng trả lời!”

Tình có thể khiến người ta trở nên dũng cảm.

— Tống Thính Miên

Người dũng cảm, là người tận hưởng trước.

— Giản Tư Dục

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...