Tôi dừng bước.
Quay lại , ánh mắt kiên định.
“Cảm ơn đã chăm sóc tôi suốt những năm qua,
cũng cảm ơn vì đã cùng tôi đi tìm mẹ.”
“Nhưng Trì Tự, những gì dành cho tôi bây giờ—chỉ là áy náy.
Anh chỉ muốn bù đắp cho những gì đã xảy ra ba năm trước…”
“Không phải.”
Trì Tự vội vàng cắt lời.
Anh biết câu sau của tôi là gì.
Trong lòng nghẹn lại, như thể cả bầu mật rắn dốc hết vào dạ dày.
Anh mím môi, khổ:
“Thanh Thanh, căn nhà dưới lầu nhà em… đã bán rồi.”
“Năm mươi triệu của Giang Triều… không nhận.”
Tôi tìm thấy mẹ.
Ngay phía bên kia tấm bảng thông báo.
Bên đó dán đầy những tấm hình “Giáo viên danh dự”.
Đôi mắt bà đã không còn rõ,
chỉ có thể dựa vào trí nhớ tìm tấm ảnh có hình mình.
Không quay đầu lại, bà cũng biết là tôi đã tới.
“Bỗng dưng lại nhớ những ngày còn ở trường học.”
Rồi giọng bà bỗng lạnh hẳn đi, gọi thẳng cả họ tên tôi:
“Con có biết Giang Triều xuất thân từ gia đình thế nào không? Có biết khoảng cách giữa chúng ta và nó lớn cỡ nào không?”
“Con biết.”
“Thế con có biết nó đã có vị hôn thê chưa?”
“Con…” Tôi khựng lại, rồi thật thà trả lời:
“Con không biết.”
“Mẹ, chuyện đó không quan trọng.”
“Không quan trọng thì cái gì mới quan trọng?”
“Mày cũng muốn giống mẹ à? Bị người ta chỉ trỏ, một mình nuôi con lớn lên?”
Những lời này gần như là gào xé ra từ cổ họng mẹ tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà thất thố như ,
cũng là lần đầu tiên bà nhắc tới thân thế của tôi.
Bà điều chỉnh lại hơi thở, giọng dịu xuống:
“Trì Tự là đứa trẻ mẹ nó lớn lên.”
“Con với nó là thanh mai trúc mã, có tài có sắc, gia đình cũng hạnh phúc, sự nghiệp thành công.”
“Đứa trẻ đó rất hiếu thuận, lần này về nước nghe mắt mẹ kém, còn chủ tìm hỏi nhiều bác sĩ.”
“Có chuyên gia nước ngoài rằng, mắt mẹ nếu phẫu thuật thì có năm mươi phần trăm cơ hội sáng lại.”
“Thanh Thanh, trước kia con đài truyền hình có suất đào tạo ở nước ngoài đúng không?”
“Con đi cùng mẹ đi, không?”
…
Ngày hôm sau, sau khi biết tin Giang Triều có vị hôn thê,
ta đã tìm tới tôi.
Tên ấy là Đường Thanh Vận,
khác hẳn sự nhẹ nhàng trong cái tên ấy,
mái tóc dài uốn sóng màu tím đậm, bộ vest nữ gọn gàng sắc sảo,
một người phụ nữ đẹp đến mức mang theo cả sự sắc bén, lạnh lùng.
Cô ta nhướng mày tôi:
“Đúng là một mỹ nhân đáng thương khiến người khác lòng.”
Tôi giật nhẹ mí mắt:
“Đường tiểu thư tìm tôi có việc gì?”
Cô ta hất tóc một cách đầy kiêu ngạo:
“Rất đơn giản. Tôi thích người đàn ông của , ra giá đi.”
Đúng là kịch bản kinh điển.
Chưa kịp để tôi từ chối,
Đường Thanh Vận đã mở miệng truy hỏi:
“Cô ngủ với ta chưa? Biểu hiện thế nào?”
“Nếu thời gian dài, tôi có thể trả thêm tiền.”
…
Tôi nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng.
Nếu ta và Giang Triều có hôn ước,
thì lẽ ra nên là ra giá cho tôi rời khỏi ấy,
chứ không phải dùng tiền để… mua người.
Thậm chí còn thêm chuyện tăng giá.
Rõ ràng, người đàn ông mà ta nhắc tới,
địa vị xã hội và năng lực kinh tế đều thấp hơn ta rất nhiều.
Tôi dè dặt hỏi:
“Đường tiểu thư tới người đàn ông là…”
Đường Thanh Vận liếc tôi một cái, ra chiều khó hiểu:
“Trì Tự chứ ai!”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ra giá đi.”
Vì quá mê khoe cảm,
Giang Triều đã bị toàn bộ bè trong danh bạ chặn khỏi vòng bè.
Nhưng không sao, ta lập luôn một group chat.
Gửi vào đó cả trăm tấm hình tạo dáng kỹ lưỡng, chọn lọc kỹ càng.
【Đoán xem hôm nay tôi có gì khác biệt?】
【Thôi khỏi đoán, lũ độc thân tụi bây chắc chắn không biết. Cà vạt hôm nay là vợ tôi chọn, còn đích thân thắt cho tôi đấy.】
【Đẹp đúng không? Đúng là gu thẩm mỹ của phụ nữ khác đàn ông mấy người hẳn.】
Nhóm chat lập tức tràn ngập dấu chấm lửng.
Giang Triều đã quen với kiểu phản hồi như rô-bốt của bọn họ.
Anh còn định tiếp tục khoe, thì một cuộc gọi lạ bất ngờ đổ đến.
Bình thường không bao giờ bắt máy số lạ,
không hiểu sao lần này lại ấn nghe.
Giọng phía đầu dây không rõ ràng,
vẫn nghe ra vài từ quan trọng:
“Thanh mai trúc mã… hiếu thảo… có chuyên gia ở nước ngoài rằng…”
“…đài phát thanh có suất bồi dưỡng…”
Đột ngột ngắt giữa chừng.
Là người bên kia cúp máy.
Giang Triều đang định gọi lại thì thấy tin nhắn mới bật lên.
【Tôi vừa thấy chị dâu và cậu trúc mã ở trường Nhất Trung, đang sống lại ký ức ngọt ngào thời học sinh.】
【Hình ảnh】
【Không biết có nên với Giang Triều không nữa.】
Cả group chìm vào im lặng đáng sợ.
Một phút sau, người đó mới phát hiện gửi nhầm nhóm, vội vàng thu hồi tin nhắn.
Nhưng đã quá muộn.
Giang Triều bỗng thấy cổ mình nghẹn lại vì chiếc cà vạt thắt quá chặt.
Anh cố lấy chìa khóa xe mà tay run đến mức rơi mấy lần.
Khi chạy tới trường Nhất Trung,
chỉ còn kịp thấy bóng lưng của hai người.
Trì Tự đang che chở cho Diệp Thanh Thanh, dìu vào xe mình.
Bạn thấy sao?