Gả Thay Nhưng Đúng [...] – Chương 3

 08

 

Đúng như ta dự liệu, ngày thứ hai sau khi về nhà, các loại thiệp mời phủ đầy bàn của ta như tuyết rơi.

 

Hôm qua là lần đầu tiên Ôn Quân rời khỏi hầu phủ kể từ khi mất thị lực. Mọi người đều đang dò xét, muốn biết vị công tử tài hoa bậc nhất kinh thành năm xưa liệu có ý định tái xuất hay không.

 

Nhưng ta biết, chuyện hôm qua chỉ là ta lợi dụng lòng tốt và tinh thần trách nhiệm của hắn để ép buộc mà thôi. Chàng thực sự chưa hề sẵn sàng.

 

Quả nhiên, khi ta đọc thiệp mời thi họa hội cho chàng nghe, chàng chỉ đáp lại bằng một câu lạnh nhạt mà đúng mực: 

 

"Nếu tam tiểu thư thích, có thể tự mình đi, ta sẽ dặn gia nhân chuẩn bị xe ngựa." 

 

Khi ấy, chàng đang ngồi trước án thư, rõ ràng không thấy sách, cũng không viết chữ, mỗi ngày đều đến đây ngồi một cách trầm mặc. 

 

Áo trắng, khăn trắng, tựa như đang chịu tang cho ai đó.  

 

Ta không thích dáng vẻ mất hết sức sống này của chàng, bèn kéo nhẹ ống tay áo chàng, giọng pha chút nghịch ngợm:  

 

"Ta quả thực muốn đi, ta không biết thơ."  

 

Nếu là ở nhà, chắc chắn cha mẹ ta sẽ trợn mắt lớn tiếng: "Không biết thơ thì đi náo nhiệt gì!"  

 

Nhưng Ôn Quân chỉ nhẹ nhàng rút ống tay áo ra khỏi tay ta, bình thản đáp:  

 

"Nếu thích, đi nghe một chút cũng ."  

 

Đáng tiếc, ta không phải người có thang là bước xuống.  

 

"Đã đi, chỉ nghe thì có ý nghĩa gì chứ."  

 

Ôn Quân khẽ nhíu mày, dường như cảm thấy huống này hơi khó xử. Ta lại kéo tay áo chàng lần nữa, cố nũng:  

 

"Đã nghe danh thế tử tài danh lừng lẫy kinh thành, chẳng hay có thể dạy ta thơ không?"  

 

 09

 

Ta không giỏi thơ.

 

Những thứ không giỏi từ nhỏ, lớn lên cũng không thể đột nhiên thành thạo.  

 

Ngày trước khi diễn ra thi họa hội, ta thậm chí vẫn chưa phân biệt nổi vần điệu, khiến Ôn Quân, người vốn luôn điềm tĩnh, gần như bốc khói. Cây thước gỗ trong tay chàng gõ xuống bàn vang hơn bình thường.  

 

Còn ta thì dứt khoát ăn vạ đến cùng:  

 

"Xem ra ta không học nổi rồi, thế tử vẫn nên đi cùng ta thì hơn."  

 

Chàng nghe thì khựng lại, ngay cả cơn bực tức vừa bị ta khơi dậy cũng dần tan biến. Sau một hồi trầm ngâm, chàng :  

 

"Tam tiểu thư, ta hiểu ý nàng, không cần đâu."  

 

Ngăn cách bởi chiếc án thư, ta chống cằm chàng, giọng thờ ơ:  

 

"Ồ? Chàng hiểu ý ta gì rồi?"  

 

"Ta hiểu rằng các trưởng bối nhà họ Lục khoan dung, nàng thực ra không cần ta đi cùng khi về nhà; ta cũng hiểu nàng không thích thơ, việc muốn tham gia thi họa hội không phải là thật."  

 

"Vậy ta vì điều gì?"  

 

"Nàng muốn ta ra ngoài."  

 

Ta gật đầu, thẳng thắn:  

 

"Đúng , thế tại sao chàng không thể ra ngoài?"  

 

Tay chàng lại siết chặt, giọng mang theo chút đắng chát:  

 

"Như nàng thấy đấy, ta hiện giờ đi lại bất tiện, vẫn là..."  

 

Ta chống tay lên án thư, nghiêng người tới gần chàng, dứt khoát ngắt lời:  

 

"Bất tiện ở chỗ nào?"  

 

"Chàng cần người dẫn đường, ta có thể; chàng cần người đồng hành, ta cũng có thể; chàng cần người thay bút viết, ta vẫn có thể."  

 

Tay Ôn Quân siết chặt lấy cây thước gỗ, còn ta từng bước ép sát, cho đến khi hơi thở hòa quyện, hơi thở của chàng có phần rối loạn.  

 

Ta thẳng vào đôi mắt bị che khuất sau lớp lụa trắng, chậm rãi từng chữ:  

 

"Ôn Quân, chàng không phải bất tiện, mà là không dám."  

 

"Nếu là bất tiện, ai cũng có thể giúp chàng, nếu không dám, đến thần Phật cũng chẳng thể gì."  

 

 10

 

Cuối cùng, Ôn Quân cũng đồng ý đi cùng ta đến thi họa hội. Nhưng lúc này, phu nhân hầu gia lại tỏ ra e dè:  

 

"Nó đã lâu không ra khỏi phủ, ta thực sự không yên tâm. Lần trước cùng con về nhà mẹ đẻ, dù sao cũng là người nhà, lần này thì..."  

 

"Phu nhân, chẳng lẽ người muốn để chàng cả đời bị giam cầm trong cái hầu phủ bé nhỏ này sao?"  

 

"Từ trước đến giờ, mọi người đều chiều theo ý chàng, nghĩ rằng không ép buộc là tốt nhất. Nhưng sự cẩn trọng ấy, không phải là vô nhắc nhở chàng rằng bản thân mình khiếm khuyết, rằng chàng khác biệt với người thường hay sao?"  

 

Đối với hầu gia và phu nhân, những danh xưng như "đệ nhất công tử" hay "thiếu niên tài năng xuất chúng" đều không quan trọng.  

 

Chỉ cần Ôn Quân còn sống, đó đã là niềm an ủi lớn nhất—đó chính là sự thương mộc mạc nhất của cha mẹ dành cho con cái.  

 

Nhưng Ôn Quân còn trẻ, đôi tay luôn siết chặt thành nắm đ.ấ.m đã lên rằng, chàng không cam lòng sống như thế.  

 

Chàng nhất định muốn cứu lấy bản thân, lấy lại dáng vẻ thiếu niên kinh tài tuyệt diễm năm xưa. Nhưng chàng không biết phải thế nào, thậm chí còn hoài nghi liệu mình có thể hay không.  

 

Chàng không phải người tự hủy hoại bản thân, cũng không phải kẻ tự thương mình—chàng chỉ là đang sợ hãi.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...