Gả Thay Nhưng Đúng [...] – Chương 2

Lục Thích bị đá trúng lập tức kêu oai oái:  

 

“Lục Dụ! Ngươi đã xuất giá rồi còn thô lỗ như , cẩn thận bị phu quân ngươi ghét bỏ cho xem!”  

 

Ta liếc Ôn Quân bên cạnh, có hơi chột dạ, lại nghĩ chàng không thấy nên nghiến răng tung thêm một cước:  

 

“Đến lượt huynh chắc!”  

 

Lần này Lục Thích nhanh nhẹn né tránh, vừa tránh vừa quay sang Ôn Quân tố cáo:  

 

“Ôn Kỳ Ngọc! Phu nhân ngài đá ta đấy, ngài quản không?”  

 

Kỳ Ngọc là tự của Ôn Quân, lấy ý từ câu “Ôn kỳ như ngọc” trong sách cổ, quả thật rất hợp với con người chàng.  

 

“Lục Thích, huynh đúng là đồ mách lẻo!”  

 

Tên này trước kia ở nhà đã thường xuyên tố giác ta với phụ mẫu, giờ ta lấy chồng rồi mà chàng còn chuyển sang tố với Ôn Quân.  

 

Thật sự là giọt nước tràn ly, không thể nhịn nữa!  

 

Ta nghiến răng ken két, định xắn tay áo đuổi đánh, bị bàn tay của Ôn Quân giữ lại khiến ta dừng ngay tại chỗ:  

 

“Lục huynh thứ lỗi, gia huấn của Ôn gia có ghi rõ, điều thứ ba là phu thê phải đồng lòng, kính trọng chính thê. Ôn mỗ bất lực không thể giúp .”  

 

Dẫu là câu , Ôn Quân vẫn đáp trả một cách nghiêm túc, khiến Lục Thích bĩu môi, giả vờ thở dài:  

 

“Hừ, Ôn thế tử, trông ngài đúng là quân tử đoan trang, không ngờ lại là kẻ trọng sắc khinh , chỉ biết đứng về phía phu nhân nhà mình. Tình nghĩa bè mấy năm coi như đổ sông đổ biển rồi.”  

 

Hai nhà Ôn - Lục vốn giao hảo lâu đời, Lục Thích cùng Ôn Quân là học nhiều năm tại Thái học, sau đó lại đồng triều quan. Dù đã một năm nay chưa gặp do Ôn Quân bị mất thị lực, tính Lục Thích là , chẳng bao giờ biết khách sáo.  

 

Họ Lục chúng ta đời này nhân khẩu thưa thớt, đại bá chỉ có một đường tỷ, nhị bá chỉ có một mình Lục Thích, còn phụ mẫu ta chỉ sinh ra ta.  

 

Đường tỷ và Ôn Quân vốn có hôn ước, Lục Thích lại là đồng học của chàng, tính ra, người lạ lẫm nhất với chàng chắc hẳn là ta.  

 

Nghĩ đến đây, ta bỗng dưng cảm thấy khó chịu, liền tung thêm một cước về phía Lục Thích:  

 

“Đừng lắm mồm nữa, mau dẫn đường đi, cha mẹ ta còn đang chờ ở chính sảnh kia kìa.”  

 

 06

 

Thật ra, cha mẹ ta vốn có phần không hài lòng khi ta gả cho Ôn Quân. Dù Ôn gia Định Viễn hầu hiển hách, việc Ôn Quân bị mù khiến họ khó tránh khỏi do dự.  

 

Nhà họ Lục chúng ta tuy không phải danh gia vọng tộc nhiều đời, với ba vị tiến sĩ qua các kỳ khoa cử, cũng coi là gia tộc thanh quý. Cha mẹ lại vô cùng chiều ta, nếu ta muốn, chắc chắn có thể gả vào một gia đình tốt hơn.  

 

Năm đó, khi đường tỷ từ chối hôn sự với Ôn gia, đại bá - người giữ chức Lễ Bộ Thượng Thư  tuy đã trách nàng một trận roi nặng nề, rốt cuộc vẫn thương đứa con duy nhất này. Ông vốn định đến Ôn gia để từ hôn, chính ta là người chủ xin thay thế, nên mới có nhân duyên hôm nay.  

 

Cha mẹ ta dù không vui, cũng không muốn trái ý ta, đành phải cắn răng chấp nhận người con rể mù lòa này.  

 

Giờ đây, thấy Ôn Quân tuy đôi mắt không còn sáng rõ, lời , cử chỉ vẫn ôn hòa lễ độ, không khác gì vị công tử trẻ tuổi vang danh ngày xưa, chút bất mãn trong lòng cha mẹ ta cũng vơi đi bảy tám phần, thậm chí còn sinh thêm vài phần tiếc nuối cho một nhân tài.  

 

Thực ra ta cũng có đôi chút bất ngờ. Vốn tưởng rằng Ôn Quân đã lâu không ra ngoài, trước những huống thế này có thể sẽ bối rối, không ngờ rằng, sự giáo dưỡng của một số người lại khắc sâu vào tận xương cốt.  

 

Chàng đối đáp hết sức tự nhiên, hoàn toàn không ra đã một năm không giao thiệp với người ngoài — tất nhiên, nếu bỏ qua bàn tay mỗi lúc một siết chặt và những giọt mồ hôi lạnh rịn ra trong lòng bàn tay ấy.  

 

 07

 

Nhìn chung, lần về nhà này xem như khá thành công.  

 

Vừa khiến cha mẹ yên lòng, vừa giúp Ôn Quân bước ra ngoài lần đầu tiên, quả là đáng mừng.  

 

Sau bữa trưa, ta nắm tay Ôn Quân, rời khỏi ánh mắt bịn rịn của cha mẹ và bước lên xe ngựa trở về hầu phủ.  

 

Xe bắt đầu lăn bánh, ta cảm thấy buồn ngủ, tựa người vào vách xe mơ màng thiếp đi, còn Ôn Quân dường như lại hứng thú trò chuyện:  

 

"Nhạc phụ, nhạc mẫu đúng là người biết lý lẽ."  

 

Ta lơ mơ gật đầu: "Ừm, đúng thế."  

 

Điều đó là đương nhiên, cha mẹ ta là người tốt nhất trên đời.  

 

Chàng tiếp tục: "Có vẻ như tam tiểu thư Lục gia cũng không có nhiều tỷ muội thích ganh đua so bì."  

 

Ta lại gật đầu: "Ừm... hả?"  

 

Đầu đập vào khung cửa sổ, ta giật mình tỉnh táo, vội điều chỉnh giọng để sửa chữa:  

 

"Khụ khụ, vì chuyện hôn ước, mấy ngày trước đường tỷ của ta đã bị bá phụ gửi đi nơi khác. Trước đây khi còn ở nhà, tỷ ấy thường xuyên chế nhạo ta."  

 

Xin lỗi, tỷ tỷ à.  

 

"Cha mẹ hôm nay tỏ ra hòa nhã như , phần nhiều là vì có thế tử ở bên. Bình thường họ vẫn hay rầy ta."  

 

Chuyện này thì đúng, phần lớn là do ta tự chuốc lấy, và thường chẳng để bụng chút nào.  

 

Ôn Quân thoáng có vẻ bán tín bán nghi, cuối cùng cũng không thêm gì nữa.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...