Hắn nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên."
Có lẽ vì lúc nhỏ ta dễ bị lừa, hoặc cũng có lẽ vẻ nghiêm túc của Ôn Quân thật sự khiến người ta yên lòng.
Cuối cùng, ta rất trịnh trọng đặt tay mình lên tay chàng:
"Vậy muội mượn một chút, chỉ một chút thôi, sau này muội sẽ trả lại cho huynh!"
Dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa ngây thơ của ta khiến chàng bật , thiếu niên lần hiếm hoi trở nên tinh nghịch, chớp mắt :
"Dũng khí của ta nhiều lắm, chút này không cần muội trả đâu."
****
Nhưng thế sự khó lường.
Khi ấy không ai ngờ rằng, nhiều năm sau, chính bé nhỏ nhắn mềm yếu này lại nắm lấy tay hắn giữa màn đêm đen kịt, với hắn:
"Ôn Quân, đừng sợ. Dũng khí của ta cho huynh mượn một chút, chúng ta thử một lần không?"
Lúc đó, hắn nắm lấy tay nàng, một tiếng "Được."
Vậy nên về sau, dù là đường đời bằng phẳng hay đầy gai góc, hắn cũng không buông tay nàng nữa.
Giống như những gì hắn từng viết trong thơ:
"Nước gần thấy bóng hình, hương xa tự thanh cao. Gió vàng đưa sương ngọc, xuyên đình khắc tim ta."
Nàng là gió vàng sương ngọc, cũng là muôn vàn điều đẹp đẽ giữa nhân gian.
37 – Phiên ngoại: Ôn Quân
Ban đầu nghe đại tiểu thư nhà họ Lục muốn từ hôn, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hủy hôn. Nhưng nhà họ Lục lại bảo muốn gả tam tiểu thư thay thế.
Ta biết Lục tam tiểu thư, lúc nhỏ hai nhà thường qua lại, nam nữ bảy tuổi không ngồi chung, về sau dần xa cách.
Bất kể là đại tiểu thư hay tam tiểu thư, ta đều không muốn cưới. Đôi mắt này đã khó mà chữa lành, cần gì kéo thêm một nương vào chịu khổ cùng ta.
Nhưng phụ mẫu không nghĩ . Ôn gia chỉ có một mầm mống duy nhất là ta, họ muốn ta thành gia lập thất, không nỡ trái ý họ, ta đành đồng ý.
Thế là Lục tam tiểu thư bước qua cửa lớn nhà họ Ôn, sau đó liền có đoạn đối thoại trong ngày thành thân—một đoạn mà sau này mỗi lần nhớ lại ta đều muốn tự ngực, tát mình vài cái:
"Hòa ly gì chứ? Không đời nào hòa ly!"
*****
Thích Lục Dữu là chuyện hiển nhiên. Ta thường tự hỏi, trên đời gì có nương nào tốt đến thế.
Nàng tâm tư tinh tế, luôn để ý giữ gìn lòng tự tôn của ta, không giống phụ mẫu quá mức cẩn trọng. Thậm chí đôi khi, nàng còn thẳng thừng bóc trần sự nhát gan và yếu đuối của ta.
Nàng : "Chàng không phải là bất tiện, mà là không dám."
Nàng lại : "Ta cho chàng mượn chút dũng khí, chúng ta thử một lần."
Tại thi hội của trưởng công chúa, ta không thấy gì, những tiếng ồn xung quanh khiến lòng ta hoang mang. Nhưng nàng nắm tay ta, như một cành gỗ trao cho kẻ chết đuối.
Từ đó về sau, mỗi lần ra ngoài, ta đều muốn nàng đi cùng. Như thể chỉ cần nắm tay nàng, biết nàng ở đây, bóng tối và tiếng ồn xa lạ xung quanh sẽ tự nhiên lùi bước, chỉ còn lại hơi ấm mềm mại trong lòng bàn tay.
*****
Để trị mắt, ta và nàng từng ngủ chung vài ngày.
Trước đó ta không có khái niệm gì về vóc dáng của nàng. Phải đến khi ôm nàng vào lòng, ta mới biết nàng nhỏ bé nhường nào. Chỉ cần dang tay, ta có thể bao trọn cả người nàng.
Mỗi khi nghe tiếng thở dài đều của nàng trong lòng mình, ta cảm thấy yên bình. Đó là sự an ổn sâu sắc hơn cả nắm tay, và ta thích cảm giác ấy.
Nhưng Lục Dữu dường như không nghĩ . Nàng nhắc đến chuyện hòa ly, trong khi ta đã đắm chìm trong niềm hạnh phúc quên bẵng câu của ngày thành thân. Nàng thì luôn ghi nhớ.
*****
Đêm đó ta suy nghĩ rất lâu, trong lòng có hai tiếng không ngừng tranh cãi.
Một tiếng rằng: "Thừa nhận đi, ngươi rõ ràng thích nương này. Nên bày tỏ lòng mình với nàng, rồi hỏi xem chúng ta có thể đừng hòa ly không."
Tiếng còn lại lại phản bác: "Nhưng nàng tốt như , đáng lẽ nên gả cho một vị lang quân hoàn mỹ. Không phải là một người mù cần nàng chăm sóc cả đời."
Cuối cùng, tiếng thứ hai thắng thế. Vậy là ta dọn sang thư phòng.
*****
Mọi chuyện đảo ngược khi mắt của Tương Vương điện hạ chữa khỏi. Vậy thì mắt ta cũng có hy vọng.
Đêm giao thừa, ta không xin nàng đi cùng mà chỉ xin nàng chờ ta.
Chờ ta trở về. Nếu đôi mắt này chữa khỏi, chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt. Còn nếu không, ta sẽ thực hiện lời ngày thành thân, hòa ly để nàng tự do.
*****
Ông trời có mắt, vài tháng sau mắt ta phục hồi.
Ta lập tức lên đường hồi kinh, vội vã tỏ bày lòng mình với nương ta thích. Nhưng chào đón ta lại là tờ thư hòa ly đã ký sẵn.
Mẫu thân dặn dò không ngừng, bảo ta nhất định phải giữ nàng lại. Ta gật đầu, xoay người chạy đến phủ trưởng công chúa, gặp ngay Viên Tấn đang trở về sau khi lo xong công chuyện.
Viên Tấn ta với dáng vẻ khí thế hừng hực, thoáng ngạc nhiên rồi kinh hãi:
"Hô, mắt ngươi lành rồi?!"
Ta không để ý đến hắn, chỉ hỏi:
"Phu nhân của ta đâu?"
Viên Tấn miệng lưỡi sắc bén nổi tiếng. Hắn liếc qua hình, lập tức hiểu bảy tám phần:
"Ồ, tìm Niệm Từ à? Trong phủ ấy."
Ta nheo mắt:
"Ngươi vừa gọi nàng là gì?"
"Niệm Từ chứ gì. Trong phủ ai cũng gọi thế mà."
Viên Tấn nhún vai, giọng đầy khiêu khích:
"Sao nào, ngươi không thích à? Nhưng chẳng còn cách nào đâu, ngươi sắp bị phu nhân bỏ rồi, còn kén chọn danh xưng gì nữa?"
Ta nghiến răng, kiềm chế cơn muốn đánh người:
"Dẫn ta đến gặp nàng."
*****
Ta đến gặp Lục Dữu, lời nàng như nước lạnh dội thẳng vào đầu: Nàng thật lòng muốn hòa ly.
Nàng đã giúp Ôn Quân từng bước tìm lại chính mình, trở thành thế tử tài hoa nhất kinh thành, rồi nàng không cần ta nữa.
*****
Ngày thành thân, chính miệng ta :
"Tương lai có hòa ly hay không, Lục tam tiểu thư cứ tùy ý quyết định."
Lời này không thể phản bác. Ta chỉ có thể đáp: "Được, chúng ta hòa ly."
******
Ta thất thểu rời phủ trưởng công chúa, Viên Tấn ta thảm mà hiếm khi lên tiếng an ủi:
"Ngươi, Ôn thế tử, là một quý công tử có tiếng. Quân tử không tranh, nghĩ thoáng một chút đi."
Ta lắc đầu, không đáp. Viên Tấn vỗ vai ta, chuyển giọng:
"Nhưng nếu thật sự nghĩ không thông... thì đừng quân tử nữa."
******
Tất cả mọi người đều biết, Ôn thế tử là quân tử. Quân tử là , giữ lời như đinh đóng cột.
Nhưng ta bỗng không muốn quân tử nữa.
Nghe lời Viên Tấn, ta mượn cớ mắt tái phát, dụ nàng về Ôn phủ.
Dẫu biết đây là nước cờ tệ, vì nàng càng giận ta hơn. Nhưng bận rộn lo nữ học, nàng không có thời gian tính sổ với ta.
Lăn lộn cho nữ học, ta mới biết lý do thật sự nàng muốn hòa ly: nàng sợ liên lụy đến ta.
"Ông trời ơi! Ta mong nàng liên lụy còn không kịp!"
*****
Dưới sự khuyên nhủ của trưởng công chúa, chúng ta cuối cùng giãi bày lòng mình.
Chỉ là rất lâu sau đó, nàng vẫn canh cánh chuyện bị ta lừa gạt, khó chịu hỏi:
"Cho nên, mỗi sáng ta thức dậy đều nằm trong lòng chàng, là chàng cố , đúng không?"
Ta , thản nhiên nhận tội:
"Đúng ."
Ngoại trừ đêm đầu tiên không đặt gối ôm, mấy hôm sau đúng là ta cố kéo nàng vào lòng.
Ta biết rõ đó là hành vô cùng không quân tử, vẫn không thể kiềm chế bản thân.
Quân tử vô tranh, ta có thể buông tay tất cả mọi người, mọi việc.
Chỉ riêng nàng, ta không muốn buông. Không bỏ, không dừng.
-HẾT-
Bạn thấy sao?