Gả Thay Nhưng Đúng [...] – Chương 16

Thoáng chốc lại đến tháng Chín, nữ học nghỉ lễ đổi áo, ta tranh thủ sớm về đình Thính Phong nghỉ ngơi.  

 

Đúng lúc hôm nay Ôn Quân cũng rảnh, sau bữa tối liền dụ ta mặc một bộ áo mỏng như cánh ve, kết quả là đêm đó dây dưa đến tận khuya.  

 

Bên ngoài gió thu se lạnh, trong phòng xuân ý nồng nàn.  

 

Nhưng dù xuân ý nồng nàn đến đâu, cũng phải có điểm dừng chứ!  

 

 "Nghỉ đi thôi... Ta... Ta nghỉ lễ, chàng sáng mai còn phải thượng triều mà..."  

 

Ta mềm giọng thuyết phục, Ôn Quân lại chẳng lòng, chỉ nghiêng đầu cắn nhẹ vào tai ta, :  

 

 "Vậy nàng gọi ta một tiếng 'Ôn ca ca' thử xem."  

 

Lập tức cả người ta nổi da gà, đỏ bừng mặt lắc đầu phản đối:  

 

 "Không gọi!"  

 

Ca ca gì chứ, ca ca cái đầu ngươi á!  

 

Chàng tiếc nuối thở dài:  

 

 "Hồi nhỏ còn nghe phu nhân gọi một tiếng Ôn gia ca ca, giờ thành thân rồi lại chẳng còn nghe nữa, thật đáng tiếc quá mà!"  

 

Miệng thì tiếc nuối, tay chân vẫn không hề dừng lại, khiến ta tức đến nỗi giơ tay chàng một cái:  

 

 "Tiếc cái gì mà tiếc! Ai hồi nhỏ gọi chàng... Chàng... nhớ ra rồi à?"  

 

Đúng là ta từng gọi chàng là Ôn gia ca ca, đó là chuyện từ lâu lắm rồi, khi ta chỉ mới bảy tuổi, còn Ôn Quân thì mười hai.  

 

Ta khi còn nhỏ không giống bây giờ, khi đó là một bé mềm yếu, nhút nhát.  

 

Nhà họ Lục ta coi trọng học vấn, ngay cả các bé cũng học ở gia học cho đến tuổi cập kê. Nhưng từ nhỏ ta đã không có tài năng về thơ văn, trong gia học, ngoài ba huynh muội chúng ta còn có con cái nhà thân thích, gộp lại cũng hơn chục người, mà ta luôn luôn đội sổ.  

 

Lũ trẻ con thường thích so bì, thế là ta thường xuyên bị mấy đứa khác chế nhạo là đồ ngốc.  

 

Ta khi đó ăn vụng về, không biết cãi lại, khiến A tỷ và Lục Thích tức đến nỗi mắng lũ trẻ kia từng đứa một, sau đó lại chỉ vào trán ta mà mắng:  

 

 "Vô dụng!"  

 

Ta cũng không muốn thế, ta cũng muốn như bọn họ, thông minh lanh lợi, mở miệng là ngâm thơ đối câu, mà ta học mãi chẳng .  

 

Bọn họ không chịu thua, lôi ta ra dạy riêng sau giờ học.  

 

Nhưng Lục Thích là một ca ca thiếu kiên nhẫn, dạy ta vài ngày thì bị sự chậm chạp của ta chọc tức đến mức bỏ cuộc. A tỷ tuy kiên nhẫn hơn, cũng chẳng chịu nổi một khúc gỗ mãi không thông như ta.  

 

Đến tháng thứ ba, bài "thơ" ta , A tỷ chỉ biết thở dài, cuối cùng xoa đầu ta, :  

 

 "Thôi, học không thì đừng học nữa, dù sao cũng có A tỷ đây rồi."  

 

Đến cả A tỷ cũng bó tay, đủ thấy ta thật sự là đồ ngốc. Từ đó, các thi hội tao nhã ta càng không muốn tham gia, nếu có đi thì cũng chỉ theo sau A tỷ một cái đuôi nhỏ im lặng.  

 

Cho đến một lần dự tiệc thưởng hoa, A tỷ bị bệnh, nội tổ mẫu và mẫu thân chỉ mang mình ta đi.  

 

Tới nơi, các trưởng bối tụ tập trong chính sảnh uống trà chuyện trò, bọn trẻ con tự chơi bên ngoài. Cuối cùng lại bày trò nối thơ, ta không tránh khỏi bị chế nhạo thêm vài câu.  

 

A tỷ và Lục Thích không có ở đó, ta chẳng dám cãi lại, cũng không muốn phiền mẫu thân và bá mẫu, chỉ biết trốn ra sau giả sơn trong hoa viên mà khóc lén.  

 

Ta đang khóc thì nghe một giọng mang vẻ ngập ngừng vang lên dưới chân:  

 

 "Tam muội muội?"  

 

Ta ngẩng lên , liền thấy Ôn Quân.  

 

Phụ thân chàng và đại bá ta vốn cùng chí hướng, giao thân thiết, hai nhà qua lại không ít. Ta và chàng tuy không thân, đã từng gặp nhau vài lần.  

 

Ta vội lau nước mắt, giọng còn nghẹn ngào:  

 

 "Ôn... Ôn gia ca ca, chào huynh."  

 

 "Quả nhiên là muội. Đang yên đang lành trèo lên cao gì? Mau xuống đây!"  

 

Hắn dìu ta xuống giả sơn, gương mặt lem luốc của ta:  

 

 "Khóc gì mà tội thế này?"  

 

 "Khóc vì mình ngốc."  

 

Ta kể với chàng chuyện mình dốt nát thế nào, chàng liền rất ra dáng huynh trưởng mà xoa đầu ta:  

 

 "Vậy muội có gì khác giỏi hơn, hoặc có thứ gì mình thích không?"  

 

 "Muội thích tính toán, muội giỏi môn toán lắm! Nhưng... tiết toán ít lắm, chẳng ai để ý."  

 

 "Thế là rất tuyệt vời rồi. Lần sau nếu có ai chê muội thơ dở, đừng buồn. Muội cứ với họ: 'Thước có chỗ ngắn, tấc có chỗ dài. Ta thơ không bằng ngươi, ta tính toán nhất định giỏi hơn ngươi!'"  

 

 "Nhưng... Muội không dám."  

 

Ta ngước hắn, vừa ngưỡng mộ vừa hâm mộ:  

 

 "Phụ thân và bá bá huynh mười tuổi đã dám tranh biện với mấy vị trưởng bối, thật lợi . Nếu muội cũng dũng cảm như huynh thì tốt biết mấy!"  

 

Từ nhỏ đến lớn, những lời khen ngợi tài năng xuất chúng, văn võ song toàn hắn nghe đã nhiều, đây là lần đầu tiên có người khen chàng bằng hai chữ "dũng cảm."  

 

Chàng bật , sau đó đưa tay về phía ta:  

 

 "Vậy ta cho muội mượn một chút dũng khí của ta, không?"  

 

Ta ngập ngừng:  

 

 "Cái này... có thể mượn sao?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...