Gả Thay Hốt Vàng – Chương 9

Ta vội vàng đứng dậy, chợt thấy Thẩm Ngọc Thư đang đứng cách đó không xa, nàng ta nhếch môi mỉm , nhanh chóng lại biến mất trong đám người.

Ta đã thấy nụ này rất nhiều lần, trước đây khi có người muốn hãm ta, họ đều như thế này.

“Thanh Song đâu?” Ta vươn tay kéo Linh Lạc lại bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Thanh Song đâu!”

“Thanh Song đại nhân không có ở đây, ta cũng không biết hắn đi đâu.” Linh Lạc chưa bao giờ thấy cảnh tượng như , trong lòng vừa sợ hãi vừa ngơ ngác.

Ta quay đầu nàng, ra lệnh: “Ngươi đi tìm Thanh Song, cho hắn biết Vương gia đã xảy ra chuyện rồi, kêu hắn lập tức dẫn người đi tìm!”

Ta quay hai bước và ánh mắt ta rơi vào chuồng ngựa gần đó.

Khi vào rừng, ta vẫn có chút không chắc chắn, nếu ta phạm sai lầm, không ai biết hậu quả sẽ ra sao, ta cũng thể đảm bảo rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tiêu Cảnh Hành.

Đi loanh quanh trong khu rừng rộng lớn hồi lâu ta vẫn không tìm thấy Tiêu Cảnh Hành, tuy nhiên, ta đã thấy vài đợt cận vệ hoàng gia phái đi tìm người.

Càng đi sâu, ta càng thấy ít người và con ngựa cũng càng khó điều khiển hơn nên ta chỉ có thể xuống ngựa và đi bộ.

"Hắn đi về phía tây, ngươi nhanh đuổi theo hắn. Hãy nhớ, nếu phạm sai lầm thì hãy câm miệng và đổ lỗi cho Tiểu Cảnh Hành."

Đột nhiên trong khu rừng yên tĩnh vang lên tiếng chuyện, ta vô thức che miệng, chậm rãi đi đến gần, xuyên qua những tầng bụi rậm, ta thấy Tiêu Nhạn Lý đang chuyện với một người đàn ông đeo mặt nạ bạc.

Tiêu Nhạn Lý giao việc xong, liếc xung quanh rồi nhanh chóng rời đi, thấy người đeo mặt nạ chuẩn bị rời đi, trong lòng ta đột nhiên thay đổi, cố ý ra chút ồn ào.

Đó là tất cả những gì ta có thể , ít nhất kế hoạch của hắn ta có thể bị trì hoãn trong một thời gian.

Hắn ta rất cảnh giác, lập tức về phía ta, ta quay người bỏ chạy, hắn ta liền đuổi theo.

Ta đi theo dấu vết mình để lại trên đường chạy ra ngoài, thầm cầu nguyện trong lòng rằng Thanh Song sẽ nhanh chóng xuất hiện.

Thanh Song chưa kịp tới gần ta thì ta đã bị hắn bắt trước, hắn không một lời giơ thanh đao lên chuẩn bị chém xuống, ta lập tức hét lên: "Ta, ta là nữ nhi Thẩm gia!"

Hắn nghe xong liền dừng lại, sau đó sốt ruột : "Thẩm gia thì sao?"

"Ngươi có biết ta là ai không!" Ta dũng cảm hắn, nghiêm mặt : "Ta là Thành Dương phi Thẩm Ngọc Thư, nếu ngươi ta, Thành Dương vương sẽ không tha cho ngươi. Ông ngoại ta, Thẩm gia ta cũng sẽ không để ngươi chạy thoát!

Thật xin lỗi, Thẩm Ngọc Thư, vào thời điểm mấu chốt, tên của nàng ta còn có chút tác dụng, thứ nhất là để hắn biết, vừa rồi ta không rõ vị khách này là ai, thứ hai, cũng khiến hắn đắn đo, trì hoãn một thời gian. .

"Ồ? Làm sao ta có thể tin tưởng ?"

Ta dừng lại, kể lại tất cả những điều tai tiếng mà ta đã biết về Thẩm Ngọc Thư và Tiêu Nhạn Lý trong những năm qua, ta không chứng minh mười phần có thể chứng minh năm, sáu phần.

Lúc này, ta phải cảm ơn Thẩm Ngọc Thư đã lúc nào cũng đến chỗ ta để khoe rằng nàng ta và Nhạn Lý ca ca hạnh phúc như thế nào.

Người đàn ông rõ ràng đang do dự, không thể nhấc lên hay thả thanh đao trong tay ra, ta nhân cơ hội tiếp: “Đừng lo lắng, nếu Tiêu Cảnh Hành xảy ra chuyện gì thì sẽ không tốt cho cả ta và Nhạn Lý ca ca. Hãy quên hết những thứ này đi."

Xa xa vang lên tiếng tuần tra của Cấm quân, người đàn ông liếc ta, cuối cùng giơ thanh đao lên, ta sửng sốt, sau đó một trận đau đớn ập đến.

Trước khi ngất đi, ta đã đưa tay ra chộp lấy một thứ gì đó, để cho đến khi đối đầu, Tiêu Cảnh Hành sẽ có chút bằng chứng phải không?

(Truyện còn tiếp nhé ạ!)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...