Mấy ngày nay, ta gần như đi theo Tiêu Cảnh Hành mọi lúc mọi nơi, đêm khuya, ta bị ác mộng đánh thức, lại phát hiện xung quanh không có ai nên lập tức đứng dậy.
Ánh trăng ngoài nhà in bóng người qua lớp giấy dán cửa sổ, ta cau mày bước tới.
"Điện hạ, Trần đại phu quả thực có vấn đề, người đứng sau ông ta vẫn chưa cấp dưới của ta xác định."
Đó là giọng của Thanh Song.
"Rõ ràng như , còn cần kiểm tra sao?" Tiêu Cảnh Hành lạnh nhỏ.
“Mấy ngày nay thuộc hạ của ta cũng đã điều tra , Vương phi và người Thẩm gia quả thực có mâu thuẫn với nhau, Vương phi chắc chắn không liên quan đến những chuyện này.”
Lòng ta chợt , bàn tay đặt trên cửa vô cử , trong đêm tĩnh lặng, ngay cả âm thanh nhỏ nhất cũng không thể thoát khỏi tai những người luyện võ này.
Ngay khi ta quay người định trốn đi thì Tiêu Cảnh Hành đã mở cửa bước vào.
Ta quay lại ngàiấy, trên mặt ngài ấy vẫn không có chút biểu cảm nào, chỉ bước tới đỡ ta nên và : “ Nàng cứ thế đi chân đất như thế này đi ra ngoài, không sợ lạnh à?”
Ta không gì, để ngài ấy bế ta trở lại ghế dài, ngài ấy hơi định đứng dậy, ta không nhịn nắm lấy cổ tay áo ngài ấy mà hỏi: “ Ngài chưa bao giờ tin tưởng ta có phải không?”
Tiêu Cảnh Hành sửng sốt một lát, nắm lấy tay ta, ngước mắt lên hỏi ta: “Còn nàng thì sao? Thẩm Vạn Loan, ta đã với nàng là ta sẽ phái người đi tìm Thẩm Thừa Dực, tại sao nàng lại đi tìm người khác để giao phó việc đó ? Rốt cuộc, nàng cũng không hề tin tưởng ta?”
Ta khẽ cau mày rồi từ từ buông tay ra.
Đúng , sau khi dây dưa với ngài ấy mấy ngày nay, ta gần như đã quên mất rằng chúng ta ngay từ đầu vốn dĩ cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau,lại không cần phải đặt sự tin tưởng lên đối phương.
Ta rút tay ra, ngài ấy : “ Ngài mệt rồi, cũng nên ngủ đi.”
Không để ý Tiêu Cảnh Hành vẫn chăm mình, ta xoay người, quấn chăn : "Vương gia thân thể yếu đuối, đừng việc quá sức, có vấn đề gì thì ngày mai chúng ta sẽ giải quyết sau."
Một lúc sau, khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, ta rốt cuộc thở dài, sau đó quay người mở mắt tấm rèm trên đầu, đêm nay nhất định là một đêm mất ngủ.
Ngày hôm sau là hôn lễ của Thẩm Ngọc Thư và Tiêu Nhạn Lý, lúc ta tỉnh dậy, Tiêu Cảnh Hành đã đợi ở bên ngoài, ngài ấy đưa tay nhéo nhéo mặt ta, cau mày hỏi: “Đêm qua có phải nàng đã không ngủ đủ giấc đúng không?”
Tiêu Cảnh Hành có vẻ khá ổn.
Ta xoa xoa khuôn mặt đau nhức, lắc đầu, nhắm mắt bậy: “Ta lo lắng. Sau khi Thẩm Ngọc Thư gả cho Tiểu Nhạn Lý, cuộc sống của ta và ngài sẽ càng khó khăn hơn.”
Tiêu Cảnh Hành chế nhạo, dùng ngón tay gõ nhẹ vào đầu ta, ghé sát vào tai ta thì thầm: " Nàng nghĩ hắn ta còn có thể vui vẻ nhảy nhót bao nhiêu ngày nữa?"
Ta đột nhiên mở mắt ra ngài ấy, Tiêu Cảnh Hành ánh mắt thật sâu, không ra cảm gì, ngài ấy ta chằm chằm một lúc rồi : “Đi thôi.”
Ta đi theo ngài ấy và cùng ngài ấy đến phủ Thành Dương Vương để dự buổi hôn lễ.
Sau một cuộc cãi vã đơn giản vào đêm hôm trước, chúng ta đã ngầm đặt ra một thỏa thuận và không ai nhắc đến chuyện đó nữa, trong thâm tâm, ta biết rằng mình nên ý đến chuyện này hơn, và ta cũng sẽ có cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút khi ta hòa hợp với ngài ấy.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Hành càng ngày càng ta thêm sâu sắc, ta chỉ giả vờ như không để ý đến hắn, ngài ấy ăn canh và uống thuốc đúng giờ ba lần một ngày, ngoài ra ta còn cố gắng giảm thiểu việc lảng vảng trước mặt ngàiấy.
Mấy ngày sau, có người trong cung tới, thời tiết càng ngày càng ấm, Bệ hạ sai người tổ chức đi săn, đặc biệt phái người đến hỏi thăm tâm ý của Tiêu Cảnh Hành.
Lúc đó ta cờ cầm trên tay một ít thuốc đã sắc đi vào thư phòng, nếu ta nghe thấy cũng chỉ giả vờ như không nghe thấy, dù sao thì ngài ấy nhất định sẽ không đi đến những nơi như thế trong trạng như .
Không ngờ ngài ấy lại chuyển chủ đề, ta rồi hỏi: “Nàng đã từng đi săn bao giờ chưa?”
Ta đặt bát thuốc vào tay TiêuCảnh Hành, thành thật lắc đầu.
Ngài ấy mỉm , thái giám đang đưa tin, : "Hãy về bẩm báo với hoàng đế, lần này Bình Hoài Vương ta đi săn, sẽ dẫn theo Bình Hoài Vương phi tới xem."
Ta cau mày và ngài ấy với vẻ bối rối.
Không , ta sẽ gì đây? Ta không biết cưỡi ngựa, cũng không biết bắn tên, ngài ấy có muốn ta chạy cùng ngài ấy không?
Thái giám truyền tin cúi đầu rời đi sau khi nhận lời dặn dò.
Ta vừa định mở miệng chuyện, ngài ấy dường như biết ta đang nghĩ gì, đưa tay nhéo mặt ta, : “Khu săn quái Kỳ Sơn phong cảnh rất đẹp, ta muốn cùng nàng ngắm non nước nơi đây."
Ta cau mày, muốn đập tay ngài ấy một cách bất mãn, duỗi ra nửa chừng, lại nhận ra như có vẻ không , liền dùng sức ấn xuống.
Bạn thấy sao?