Trên đường trở về hoàng cung, trời bắt đầu mưa, ngay sau đó có sấm sét, ta thắt chặt y phục và bất giác co rúm người lại.
Những ký ức tồi tệ chợt hiện lên trong đầu ta, ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt.
Đó cũng là một đêm giông bão như thế này, Thẩm phụ phái người đến bắt cóc A Dực đi, ta đã cố gắng hết sức để ngăn cản lại bị họ nhốt vào trong kho chứa củi.
Ta nghe tiếng A Nương gào khóc ngoài cửa, xen lẫn tiếng sấm, xé nát lòng ta, năm ấy mới bảy tuổi, ta đã bị nhốt trong chòi củi suốt một ngày đêm, mãi đến ngày hôm sau, khi mà phụ thân ta sợ chết người nên đã sai hạ nhân thả ta ra, ta cả người đói rét bị đuổi về với ANương.
Cơ thể ta ngày càng lạnh và run rẩy, ta không khỏi cuộn tròn người lại.
"Thẩm Vạn Loan?"
Tiêu Cảnh Hành đột nhiên gọi ta một tiếng, sau đó kéo ta lại gần và cau mày ta: " Nàng bị sao ?"
Ta bối rối ngài ấy rồi lắc đầu.
“Nàng có phải sợ sấm sét không?” Ngài ấy cau mày hỏi.
Ta vô thức gật đầu, lại lập tức lắc đầu: “Đừng lo lắng cho ta.”
Suy cho cùng, ta không thích tiết lộ những điều như với người khác, đặc biệt là ngài ấy.
"Được rồi, sao nàng lại lo lắng như ? Có ta ở ngay đây rồi." Tiêu Cảnh Hành mím môi, sau đó chậm rãi đưa tay ra bịt tai ta, ôm cả người ta vào trong vòng tay ngài ấy.
Ta cảm thấy trong lòng khẽ , không khỏi tiến lại gần ngài ấy một chút.
Sau khi về đến nơi, Tiêu Cảnh Hành nhất quyết bế ta vào nhà, đặt ta xuống, ngài ấy đặt tay lên ghế nằm, ta chằm chằm hồi lâu.
“Vuong gia, có chuyện gì ?” Ta lấy lại bình tĩnh, lạ lùng quay lại ngài ấy.
"Ta tự hỏi nàng sẽ trông xấu thế nào nếu tăng cân."
Tiêu Cảnh Hành nhẹ nhàng một câu rồi đứng thẳng dậy, ta còn chưa kịp gì, chợt ta thoáng thấy vết bầm tím trên tay ngài ấy, tim ta thắt lại, vội vàng nắm lấy cánh tay đó: “Vừa rồi ngài bị thương à? Tại sao lại thành ra như thế này? Trông có vẻ rất nghiêm trọng?"
" Vết thương có kể từ khi ta bị bệnh, chỉ là một vết sưng nhỏ thôi, đừng coi thường ta như ." Tiêu Cảnh Hành xong liền muốn rút tay lại.
" Ngài không cần phải xem như không có gì, chỉ cần nó bị thương thì chắc chắn vẫn sẽ đau." Ta siết chặt tay hơn một chút, gọi Linh Lạc đi tìm thuốc trị vết thương ngoài.
Tiêu Cảnh Hành ngoan ngoãn ngồi cạnh ta, ta cẩn thận xoa bóp cho ngài ấy.
Bàn tay ngài ấy rất đẹp, thon và trắng, các khớp xương rõ ràng lại quá lạnh.
Không lâu sau, Linh Lạc mang thuốc trở lại, chúng ta tắm rửa sạch sẽ, ngồi lại trên ghế, ta cẩn thận bôi thuốc cho ngài ấy.
Cả ngày hôm này ngài ấy đã phải cùng ta đi ra khỏi kinh thành, đường xá thì gập ghềnh khó đi, ắt hẳn ngài ấy phải chịu rất nhiều mệt mỏi.
Nghĩ ta liền mạnh mẽ ấn chặt ngài ấy vào trong chăn.
Tiêu Cảnh Hành nắm lấy cổ tay ta, tặc lưỡi tỏ vẻ bất mãn.
“Sức khỏe của ngài quan trọng lắm, mau đi ngủ đi!” Ta kéo tay ngài ấy ra để chứng tỏ sự phản kháng của mình không có một chút tác dụng nào cả.
Mặc dù ta đã cố rút tay ra cuối cùng ta vẫn từ bỏ và thay vào đó ta dùng cả hai tay che tay của Tiêu Cảnh Hành lại, cố gắng sưởi ấm nó.
“Nàng gì ?” Ngay cả trong bóng tối, ta vẫn có thể cảm nhận ánh mắt ngài ấy đang chằm chằm vào ta.
Ta ngài ấy dựa trên cảm của mình, vì trong lòng chua chát vô cớ, ta mặc kệ dù ngài ấy không hiểu tấm lòng của ta mà nhẹ nhàng : “Tay ngài lạnh quá, ban đêm sẽ tê cứng mất.”
Tiêu Cảnh Hành ánh mắt lóe lên, chỉ : "Trước kia vẫn là như ."
Nhưng ngài ấy lại không hề có hành gì tỏ vẻ từ chối cả.
Ta lắc đầu, trong mắt có chút nóng, nhắm mắt lại, cố nở nụ bình tĩnh: “Sẽ không luôn như đâu, từ nhỏ sức khỏe của ta rất tốt, ta có thể sưởi ấm cho ngài."
Ta khá xấu hổ khi ra điều này, vì hít một hơi thật sâu, rảnh rỗi một tay giúp ngài ấy vuốt thẳng chăn rồi : “Được rồi, ngài mau đi ngủ nhanh đi, ngủ ngon sẽ chữa khỏi mọi bệnh tật.”
Tiêu Cảnh Hành dùng một chút lực trên tay để bế ta vào chăn, nhỏ giọng : " Nàng không thấy lạnh sao? Khi lạnh thì lấy tay che tay như thế nào?"
Ta vừa định thì ngài ấy đã nhắm mắt lại, nhàn nhã : “Làm việc chăm chỉ và đừng chuyện.”
Bạn thấy sao?