Gả Thay Con Trai – Chương 5

12

“Người nào dám ngăn cản xe của tướng gia?”

Phu xe ngoài cửa rống giận, ta theo bản năng chắn ở phía trước Bạch Thành, lại bị chàng kéo vào trong lòng.

“Đừng hoảng hốt.”

Ta không hoảng hốt, chỉ là vừa mới ăn no quá, sợ đánh nhau ảnh hưởng đến phát huy.

“Không phải thích khách.” - Bạch Thành khẳng định chắc chắn.

Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo, giọng của phu xe lại truyền vào.

“Tướng gia, phu nhân, người chặn xe chúng ta là một vị nữ tử, nàng cùng thiếu gia là tốt, muốn gặp tướng gia một lần để thỉnh cầu một chuyện.”

“Sẽ không phải là nữ tử ngày đó...”

Ta còn chưa xong, Bạch Thành đã trầm giọng câu không gặp. Ta có chút kỳ quái:

"Ngươi không muốn nàng cùng Bạch Tần ở chung sao?"

Ánh mắt Bạch Thành lóe lên, gật gật đầu.

Ta hiếm khi phát thiện tâm:

"Kỳ thật ta cũng không trách hắn như , nếu không phải hắn, ta còn không thể gả cho chàng. Hay chàng liền thành toàn cho hắn đi?”

“Việc này phu nhân đừng quản, ta tự có quyết định.”

Nói thật, ta lúc này là thật tâm hy vọng Bạch Tần có thể ở cùng nữ tử kia. Nhưng chẳng mấy chốc, ta đã hối hận.

Nói ta không sao ư? Ta thực sự tức muốn đi gặp tổ tiên, hận không thể trực tiếp đem Bạch Tần trói đến phòng kính mà thiến hắn!

Ai có thể nghĩ đến con người này lại vô tâm đến , sau ba ngày bị nhốt trong từ đường, vừa mới thả ra liền tới tìm ta.

13

"Người ám sát tướng gia nhiều như , ta cũng không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh tướng gia ."

"Thúy Thúy ngươi xem nếu ta dạy chàng ấy hai chiêu thì trong thời gian ngắn chàng ấy cũng có thể tự vệ, chắc không thành vấn đề phải không?"

“Đau. Ấn nhẹ một chút.”

Ta đưa tay sờ sờ cánh tay bị Thúy Thúy nhéo qua, nha đầu kia không biết có phải gần đây không cắt móng tay, bóp vai giống như bị kim đ/âm .

“Hỏi ngươi, sao ngươi không nữa?”

Ta quay đầu, không thấy bóng dáng Thúy Thúy, ngược lại Bạch Tần đang cầm túi châm trong tay.

Ta bất tri bất giác sờ về phía bả vai vừa mới bị đ/âm, gỡ xuống một cây ngân châm.

“Ngươi dám ta? Ta...”

Ta còn chưa xong liền mất đi ý thức, chờ lúc tỉnh lại đã bị trói chặt hai tay ném vào trong miếu đổ nát.

Nhớ tới cảnh tượng những nữ tử đều bị lăng nhục ở miếu đổ nát. Sau lưng ta lạnh ngắt, không ngừng toát mồ hôi lạnh nghĩ thầm.

Tên Bạch Tần khốn kiếp, hôm nay lại muốn ta.

14

“Tỉnh rồi?”

Một giọng nữ nhân xa lạ vang lên sau lưng ta.

Ta ngẩn người, nhanh chóng hồi tưởng lại trong thoại bản có cảnh tượng nữ tử lă/ng nh/ục nữ tử hay không, chỉ thấy một thân nữ tử hồng nhạt vòng tới phía trước ta.

Ta híp híp mắt, cách ăn mặc này sao có chút quen mắt?

"Không phải tiểu thư khuê các thời xưa đều rụt rè sao? Như thế nào mà ngươi không biết xấu hổ như , gả cho nhi tử không liền gả cho cha chồng?”

“Ngươi ?” - Vẻ mặt ta mơ hồ, đối diện với khuôn mặt cũng tàm tạm của nữ tử.

Ta thật sự không hiểu.

Tuy rằng ngày thường ta việc lớn mật, chính là một chút liền vung roi.

Nhưng xét về dung mạo của ta thì ở trong kinh xưng là đệ nhị mỹ nhân, còn của ta chính là đệ nhất mỹ nhân.

Mặc dù bây giờ ta không quan tâm lắm vẫn không nhịn nổi tò mò, rốt cuộc vì điều gì mà Bạch Tần lại vì nàng mà thoái hôn với ta?

Cô nương đó lắc đầu rồi không biết từ đâu mang đến một cái ghế ngồi trước mặt ta, từ trên cao xuống ta.

“Điều này không hề phù hợp.”

"Ngươi chính là cổ nhân, trước mặt mọi người bị thoái hôn như đáng lý ra nên xấu hổ phẫn nộ t/ự s//át, nếu không thì cũng là cạo đầu ni mới phải, sao lại có thể cả gan loạn như thế, dám gả cho Bạch Thành?"

Không phải chứ, sao ta nghe lời này có chút không đúng.

"Người ngươi muốn không phải Bạch Tần mà là cha hắn ư?"

15

Thành thật mà mặc dù ta không thông minh lắm, ta cũng không ngốc tới mức không hiểu nàng ta muốn gì.

“Cô nương này ba câu đều không rời Bạch Thành, nếu trong lòng nàng không có Bạch Thành, ta không tin.”

“Nhưng ta có chút tò mò, vì ngươi lại có quan hệ với Bạch Tần?”

“Còn nữa, Bạch Thành rốt cuộc có biết đến sự tồn tại của người hay không?”

Quả nhiên, nương kia nghe ta xong thật giống như là nghe chuyện gì đó, nở nụ một hồi lâu mới ngừng lại.

“Ngươi khiến ta buồn muốn chết, cũng chỉ có loại heo rừng như ngươi mới có thể coi trọng, ở cùng một chỗ với loại gà con như Bạch Tần.”

Lời này ta không có cách nào phản bác.

“Người như Bạch Thành, nên xứng với người độc nhất vô nhị như ta.”

Cô nương đó đứng lên với vẻ mặt khát khao.

Ta nhịn không ngắt lời nàng:

"Ừm, ta cùng hắn đã lễ phu thê rồi.”

Vẻ mặt nương dừng lại, ta nghe thấy tiếng răng của nàng đang nghiến vào nhau. Nhưng rất nhanh, nàng liền tỉnh táo lại:

"Theo lý thuyết, sự tồn tại của ngươi hoàn toàn không uy hiếp ta. Dù sao người đặc biệt như ta, không có nam nhân nào không bị ta hấp dẫn, dù cho ngươi đã gả cho Bạch Thành đi nữa thì ta cũng có thể thay thế ngươi rất dễ dàng."

“Nhưng con người ta lòng dạ nhỏ hẹp, không tiếp nhận người mình tam thê tứ thiếp.”

“Ngươi cũng đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi trúng nam nhân của ta.”

Cô nương kề sát vào ta, ngón tay nắm cằm ta, lật trái lật phải ngắm một hồi

“Ta thừa nhận là người có chút tư sắc.”

"Nhưng ta mới là nữ chủ thế giới này, cho dù ngươi có chút tư sắc cũng khó có thể uy hiếp đến ta? Xin lỗi nha.”

Trong tay áo của nàng trượt ra một chiếc dao găm nhỏ. Tay nàng cầm dao găm run nhè nhẹ, vừa đã biết là lần đầu tiên người.

Ta khẽ bật .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...