Gả Thay Con Trai – Chương 4

9

Ta thực sự rất hối hận khi chê chàng là một quan văn yếu ớt bởi phụ thân ta cả ngày luôn chê bai chàng không khác gì một con công ngoài khoe khoang ra không gì cả, sự thật khá phũ phàng, thể trạng của Bạch Thành so với ta tốt hơn gấp mấy lần.

Nửa đêm ta toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào, mặc kệ chàng muốn gì thì . Chàng gọi nha hoàn mang nước nóng tới rồi ôm ta vào trong thùng gỗ, tắm rửa sạch sẽ cho ta.

Tửu lượng của ta rất cao là thừa hưởng từ người cha của ta, hiện giờ đã sớm tỉnh táo.

"Bạch Thành, chàng không phải cũng biết võ công đấy chứ?" ta uể oải tựa vào thùng, Bạch Thành nhẹ nhàng cầm tóc ta cẩn thận xoa rửa. Chàng nghe nhếch môi , lắc đầu:

"Ta không, sau này xin nhờ phu nhân che chở cho ta.”

Ta phất phất tay:

"Tất nhiên rồi, ta sẽ bảo vệ chàng.”

Trong lòng lại vui như nở hoa lại có chút lo lắng bởi công phu của ta kém xa so với phụ thân và huynh trưởng ta, ta không chắc có thể bảo vệ chàng chu toàn hay không.

Mà dù sao chàng cũng không có đi đánh trận thì đâu cần bảo vệ.

Nhưng hóa ra ta đã sai.

Khi Bạch Thành thay áo ngủ mới cho ta, vừa mới đặt ta lên gi//ường. Một hắc y nhân đột nhiên nhảy cửa sổ mà vào, tác nhanh đến kinh người.

Hiện tại ta giống một con cá chép khô đang nằm trên thớt, ta chịu đựng cơn đau nhức khắp cơ thể đứng dậy cầm lấy ghế đập tới.

Hắc y nhân kia nhất thời không chuẩn bị, lại trực tiếp bị ta đập ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Ta đang muốn gọi người, liên tiếp có những người áo đen nhảy vào qua cửa sổ, ước chừng có tám người.

Ta mơ hồ, quay đầu thấy Bạch Thành vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng hiểu rõ.

"Nhóm thích khách này là con trai tốt của chàng ?"

Nhưng ta vừa dứt lời, liền thấy một thích khách cầm d/ao g/ăm thẳng đến trước mặt Bạch Thành. Nhìn tư thế kia, đúng là muốn m/ạng Bạch Thành.

Sau này ta mới biết , mấy ngày nay Bạch Thành bị ám s/át không ít lần, sở dĩ bình tĩnh như là bởi vì chàng đã quen rồi.

Thân thể ta phản ứng nhanh hơn đầu óc, đến khi phục hồi tinh thần, đã một cước đá thích khách kia ngã xuống đất.

"Phu nhân khí phách thật uy vũ!"

Bạch Thành sắc mặt như thường, khen ta như thể đang quan tâm hỏi ta hôm nay ăn cơm chưa, vô cùng bình thản.

Ta nghe rất vui như tiếp thêm sức mạnh, quên mất cả cơn đau nhức bị hành hạ cả đêm, càng đánh càng hăng đến quên cả trời đất.

Cho đến khi ném thích khách cuối cùng ra ngoài cửa sổ, thị vệ trong phủ mới chạy đến. Đi cùng còn có Bạch Tần đang đi khập khiễng.

10

“Cha, cha không sao chứ?”

Hắn còn chưa tới gần cửa, ta từ trong phòng đã nghe thấy tiếng của hắn, nếu không phải cha hắn ngồi ở bên cạnh ta, còn thuận tay rót cho ta một chén nước, ta còn tưởng rằng cha hắn đã chết.

“Ai cho ngươi đi ra? Trở về tiếp tục quỳ.”

Sau khi đưa nước cho ta, Bạch Thành trầm giọng .

Bạch Tần muốn cãi lại, không biết là nghĩ tới cái gì, hung hăng trừng mắt ta một cái rồi xoay người khập khiễng bỏ đi.

Lúc này ta mới đoán ra là hắn bị Bạch Thành đi quỳ từ đường. Thị vệ thỉnh tội xong liền rời đi để chúng ta tiếp tục đêm tân hôn.

Khi ta đã lấy lại bình tĩnh, hất cằm chỉ ra ngoài cửa sổ:

"Những người đó sao ? Ngày thường bọn họ không đi tuần ư?”

Bạch Thành nhận lấy chiếc chén trong tay ta, giúp ta rót thêm một ly:

"Có, không nhiều như . Là lỗi của ta, do đêm nay là đêm phòng hoa chúc nên ta buông lỏng cảnh giác.”

“Là bởi vì chàng tra rõ chuyện tham ô?”

Ta có chút chột dạ. Việc này ta sở dĩ biết là bởi cha ta không nghiêm khắc với cấp dưới nên có một số cấp dưới nhận hối lộ, tuy rằng không nhiều lắm cũng đều là tham ô.

Ta nắm chặt tay thành nắm , run run hỏi:

"Những thích khách này sẽ không có quan hệ với cha ta phải không?"

“Không, nhạc phụ đại nhân tuy rằng bao che khuyết điểm của ông ấy, ông ấy không hành hung.”

Không sao rồi, rồi, tốt quá rồi.

Ta nghe vuốt vuốt ngực thả lỏng người, lập tức như là nghĩ tới điều gì đó.

“Không phải sau này cũng đều bị ám sát chứ?”

Bạch Thành mím môi tiến đến bên cạnh ta:

"Cầu phu nhân che chở cho ta.”

“Yên tâm, miễn có ta ở đây, bọn họ sẽ không chàng bị thương đâu.”

Ta thập phần hưởng thụ bộ dáng này của chàng, đáp ứng với chàng rất sảng khoái.

Nhưng đám thích khách này hiển nhiên cũng không ngờ tới bên người Bạch Thành lại có cao thủ là ta đây, liền yên tĩnh không hành suốt hai ngày.

Vì thế thời gian nhoáng qua một cái, đã đến ngày lại mặt.

*Ngày lại mặt là ngày sau khi vợ chồng kết hôn sẽ cùng nhau về nhà vợ chào hỏi.

11

Ta ngồi trên xe không ngừng bồn chồn lo lắng.

Cho đến khi một bàn tay lớn bao bọc lấy nắm đang siết chặt của ta, nhẹ nhàng an ủi ta.

“Đừng hoảng hốt, mọi việc có ta.”

Không hiểu sao nghe lời chàng xong ta quả thật không còn sợ hãi.

Nhưng dù sao ta cũng là nhi tử của cha ta nên ta biết tính nóng nảy của ông ấy, ta vẫn không yên tâm cho lắm, chẳng mấy chốc xe đã dừng lại ở trước cửa nhà ta.

Quả nhiên như ta đã dự đoán trước, khi vừa xuống xe, cha ta liền rống to một tiếng nhào tới.

"Bạch Thành ngươi đáng bị ngàn đao ch/em gi/3t, ngươi dám bắt cóc nữ nhi của ta!"

Ta vội chắn ở giữa bọn họ, cha ta nổi giận đùng đùng thu lại trường thương.

“Con sao thế? Không phải gả cho Bạch Tần sao? Sao lại gả cho cái tên già này?

Nghe thấy bị chê già, nụ Bạch Thành vẫn duy trì có chút cứng đờ. Ta vội lắc đầu, bảo vệ hắn:

"Cha, chàng ấy không già, một chút cũng không già.”

"Nữ nhi của ta, ngươi là bị tên này lừa rồi, hắn không già sao? Con hẳn cũng biết nhi tử của hắn đã lớn như rồi, con còn đi bao che cho hắn nữa." - Cha ta khóc không ra nước mắt, giống như là trơ mắt vườn cải trắng bị heo ăn.

Nói xong lại muốn kéo Bạch Thành phía sau ta ra cho chàng một trận. Ta vội bắt lấy cánh tay ông:

"Cha, cha! Đừng đánh, đừng đánh! Bạch Tần không phải con ruột của chàng ấy, Bạch Tần là cháu ngoại của chàng ấy, là con của tỷ tỷ chàng ấy.

Ta gấp đến độ năng lộn xộn, thấy cha ta nhất quyết không buông tha, theo bản năng hét lên:

"Cha người đừng náo loạn nữa, nữ nhi của người không hề thiệt thòi chút nào, trong phủ chàng ngay cả nha đầu thông phòng cũng không có, nữ nhi của người chính là nhặt bảo vật!"

“Thật sao?”

“Con sao có thể lừa cha chứ?”

‌‌‍‌‍‍‍‌‌‍‌‌‍‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‍‌‌‌‍‍‌‍‍‌‍‍‍‍‌‌‍‌‍‌‌‍‍‍‌‍‍‌‍‌‌‍‍‌‌‍‍‌‌‌‍‍‍‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‌‌‌‍‍‍‍‍‌‌‍‌‌‌‌‍‍‍‍‌‍‍‍‌‌‌‌‍‍‍‍‍‍‍‌‍‍‍‍‍‍‍‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‍‍‍‌‌‌‍‍‌‍‌‌‌‌‌‌‍‍‌‍‌‍‍‍‍‍‍‍‍‍‌‌‌‍‌‍‍‍‌‌‍‌‌‍‌‌‍‌‌‌‍‌‍‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‌‍‍ ‍‍‍‍‍‍‍"Khụ khụ..."

Người liên quan cũng rất khó xử, loại chuyện này đâu ai muốn mang lên để bàn tán.

Ta cũng hiểu, dù sao đêm phòng hoa chúc đó, chẳng hề có ai đứng ở ngay cửa cả, muốn tìm cũng mất nửa ngày.

Tóm lại, cha ta là một người rất tốt, ông ấy cũng rất thương ta, chỉ cần ta không chịu thiệt thòi là cha ta đã vui rồi. Cha ta thay đổi rất nhanh, niềm nở với Bạch Thành còn ông chính là cha của Bạch Thành, xem Bạch Thành còn dám ở trên triều đình chèn ép ông như thế nào.

Bạch Thành ra sức gật đầu, ai ngờ lên triều vẫn theo ý mình, không hề bận tâm cha ta là nhạc phụ, chàng luôn đối đầu khiến cha ta vô cùng tức giận.

Nhưng đều sau đi.

Trước mắt khẩn yếu chính là ta cùng Bạch Thành trên đường về nhà, đột nhiên bị một nữ tử ngăn cản đường đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...