Gả Thay Con Trai – Chương 1

Ngày thành thân, vị hôn phu lại đột nhiên hủy hôn trước mặt mọi người.

Ta tức giận, một cước đem hắn đạp ngã xuống đất: "Dạy con không tốt là lỗi của cha, nếu ngươi muốn thoái hôn thì gọi cha ngươi ra đây chuyện với ta!”

Nhưng cha hắn vừa ra tới đã ta kinh diễm không thôi.

Ừm… kỳ thật không gả nhi tử thì gả cha bù vào cũng .

01

Ta là tiểu thư con nhà Đại tướng quân Khương Viễn Sơn, mẫu ta là hoàng hậu, cữu cữu ta là thương gia. Từ khi sinh ra ta đã ngậm thìa vàng rồi, ta muốn có tiền liền có tiền, ta muốn có quyền liền có quyền, duy nhất có một thứ ta rất muốn lại khó mà có chính là vị hôn phu.

Cơ hồ cha ta đã chọn nam tử khắp Thượng Kinh cũng không tìm cho ta một vị hôn phu như ý.

Cả ngày cau mày, thở dài, kéo lấy ta luyên thuyên rằng mình không xứng đáng với mẹ đã mất của ta.

Ta nghe cha ta nhiều tới mức lỗ tai sắp không chịu nổi nữa rồi, thừa dịp cha ta đi giải quyết nỗi buồn, ta lén lút chuồn ra cửa đi thẳng về hướng Túy Tiên lâu.

Cũng chính bởi vì chuyến đi Túy Tiên Lâu lần này, để cho ta gặp Bạch Tần – con trai độc nhất của đối thủ một mất một của cha ta - đương kim thừa tướng Bạch Thành.

Ta theo cha ta từ nhỏ, vốn đã không thích đọc sách, cho nên nghĩ một hồi cũng không ngẫm ra từ nào để ca ngợi hắn ta cả.

Tóm lại, trong số những người ta đã gặp trước đây thì hắn là người đẹp nhất, thậm chí làn da còn trắng hơn cả tẩu tẩu.

Trùng hợp chính là, Bạch Tần cũng bị cha hắn thúc giục kết hôn, hắn cũng cảm thấy ta phóng khoáng thú vị, không giống nữ nhi khuê phòng khác, hai chúng ta nâng cốc hô hoan, ăn nhịp với nhau, ngày hôm sau hắn liền mang theo bà mối đến cửa nhà ta dạm hỏi.

Tuy rằng cha ta cùng cha Bạch Tần như nước với lửa, không đội trời chung cha ta tuân theo nguyên tắc không bao giờ tổn thương con cái, liền rất vui vẻ đồng ý lời cầu thân của Bạch Tần. Cha ta xụ mặt ngồi trong thư phòng cùng cha Bạch Tần thương lượng, quyết định hôn lễ của ta cùng Bạch Tần sẽ diễn ra sau ba tháng nữa.

Ta còn nghe hôn sự của ta và Bạch Tần có thể thành công, cũng không thể thiếu sự trợ giúp của hoàng thúc ta cũng là đương kim Hoàng Thượng.

Cô mẫu ta , hoàng thúc thật sự là bị cha ta cùng cha Bạch Tần ầm ĩ đến mức sợ hãi, mỗi lần trước khi vào triều đều phải uống một chén canh để tịnh tâm.

Hôm nay thấy hai nhà chúng ta có thể liên hôn, điều đầu tiên ông nghĩ đến chính là những tháng ngày thanh tĩnh sau này.

Cho nên ông vung tay hào phóng cho ta thêm ba mươi rương sính lễ nữa.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, chính vào ngày thành hôn trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, bọn họ đều đang vui mừng chúc ta và Bạch Tần đầu bạc răng long thì Bạch Tần lại rằng hắn không thể tiếp tục tiệc này nữa bởi hắn đã gặp người thương trong lòng, hắn chỉ muốn thành thân với nàng ấy mà thôi.

02

Tất cả mọi người nghe liền không ngừng bàn tán. Người của phủ tướng dường như thấy hình không ổn, đã vô cùng ăn ý xua tan dân chúng đang vây xung quanh xem náo nhiệt, thị vệ hộ tống ta từ phủ tướng quân cũng đen mặt lại, vây quanh ta và Bạch Tần trong ngoài ba lớp.

Giờ phút này ta cũng bất chấp quy củ còn chưa bái đường không thể hạ quạt.

Ta ném quạt tròn, tìm trái tìm phải, cho đến khi nha hoàn Thúy Thúy lặng lẽ ghé vào lỗ tai ta : "Tiểu thư, người đừng tìm nữa, roi của người đã bị tướng quân cất rồi!"

Ta nghe liền sửng sốt, cha ta sao lại có thể ta như .

Cũng chẳng sao cả cho dù ta không có roi thì ta có nắm , nắm của ta rất to. Ta giơ nắm lên còn chưa kịp vung tròn đã ai đó túm tay áo cản ta lại.

“Tiểu thư, không thể đánh, nếu tiểu thư đánh chính là chúng ta đuối lý.”

Ta tức giận, gắt gao chằm chằm Bạch Tần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi có cưới ta hay không?”

“Không cưới.” – khuôn mặt của Bạch Tần đã trắng bệch vẫn rất mạnh miệng, hắn hiện đang vận bộ gấm Tứ Xuyên có hoạ tiết mây thẳng tắp chiếc eo thon – “Ta biết chuyện này là ta có lỗi với nàng, hai chúng ta vốn là bởi vì bị trong nhà thúc giục kết hôn mới đến với nhau không phải sao?”

“Thay vì những tháng ngày sau này, ta ở cùng với người ta thích, còn nàng lại một thân một mình chăn đơn gối chiếc trong phòng, không bằng bây giờ nàng về trước, để cha nàng tìm cho nàng một người tốt hơn ta không phải hay hơn sao.”

“Cô gia à, ngươi nếu muốn thoái hôn vì sao sớm không , lại muốn chờ kiệu hoa nhà ta đến cửa ngươi mới ?” - Thúy Thúy ủy khuất bĩu môi khóc lóc – “Ngươi đây không phải là muốn tiểu thư nhà ta sao?”

Bạch Tần nghe trên mặt có chút áy náy, hắn ngẩng đầu đám người bị thị vệ phủ tướng quân ngăn cách liền có dũng khí hơn.

“Tóm lại, hôm nay ta sẽ không cưới ngươi.”

Ta theo tầm mắt của hắn , chỉ thấy mơ hồ bóng lưng một thiếu nữ mặc váy màu hồng nhạt, chắc hẳn chính là ngọn nguồn thoái hôn của Bạch Tần hôm nay.

Mặc dù ta không đọc đủ thi thư, cũng biết hôm nay nếu chuyện này bị nháo lớn thì người bị thương tổn nhất vẫn là ta, thậm chí hơi không cẩn thận còn có thể liên lụy đến mẫu và hoàng thúc ta, cả gia đình ta nữa.

Ta đành thu hồi lại ánh mắt bóng lưng người trong lòng của Bạch Tần, lại về phía Bạch Tần.

Bộ não không thông minh của ta cũng không nhịn bắt đầu nghĩ lung tung.

“Chẳng lẽ, hết thảy đều này là do đối thủ một mất một còn của cha ta - cha của Bạch Tần - Bạch Thành Thừa tướng dàn dựng?”

Ngẫm lại, ta càng ngày càng cảm thấy có khả năng, dù sao cha ta cùng Bạch Thành ở triều đình như nước với lửa, Bạch Thành sao có thể để cho ta trở thành con dâu của hắn?

Nhưng là con của một vị tướng quân sao ta có thể nhẫn nhịn chứ?

Tất nhiên là không!

Ta mạnh mẽ tiến lên đẩy đám thị vệ ngăn cách ta và Bạch Tần, một cước đá vào bắp chân Bạch Tần, khiến hắn ngã xuống đất.

Giữa tiếng thét chói tai của Bạch Tần, ta thản nhiên ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo hắn.

“Tục ngữ có câu không dạy con là lỗi của cha, nếu ngươi thoái hôn thì kêu cha ngươi tự mình đến với ta!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...