Gả Sai Người Một [...] – Chương 6

Nó ôm lấy tờ chẩn đoán mà gào khóc, đúng như tôi đã dạy: giơ cao tờ giấy ghi ba chữ “Hùng Nghiệp – giai đoạn cuối”.

“Bác không bệnh đâu… người bệnh là bố, là Lan Lan lỡ miệng ra… mấy người đừng đánh mẹ nữa…”

Con bé lộn xộn chẳng đầu chẳng cuối, lại thành công giúp tôi giành cơ hội lên tiếng.

Tôi lê lết bò đến bên cạnh chị Cả, vừa che đầu đang rỉ máu, vừa khóc:

“Chị Ba… em cũng chẳng còn cách nào khác… nếu em không để mấy chị lên giường với ta, ấy thật sự sẽ đánh chết em mất…”

“Em cũng là phụ nữ, có người phụ nữ nào cam lòng chồng mình ngủ với chị dâu chứ…”

“Là Hùng Nghiệp ta … những ai biết sự thật về cái chết của Hai, đều không thể sống… nên bắt em lừa tiền của mấy chị… để mấy chị mắc bệnh rồi chết dần chết mòn…”

Con tôi tiếp lời, khơi thêm dầu vào lửa:

“Bác ơi… kẹo của em trai, con còn có thể đưa cho em ấy không?”

Chị Cả từ sau khi mất con đã rối loạn tinh thần, nghe hai mẹ con tôi phối hợp tung hứng, vừa khóc vừa khanh khách.

“Nam Nam, con nghe thấy chưa? Không phải lỗi của mẹ đâu… mẹ thật sự có thể sinh ra con mà…”

“Con có một người chị rất đáng … chị ấy muốn cho con ăn kẹo… chị ấy cũng họ Hùng, giống như con và bố…”

Chị ấy rút từ trong túi ra một cái túi nilon màu đỏ, rồi ném thẳng vào đầu Hùng Nghiệp.

Tôi vội đưa tay bịt mắt con , chỉ thấy màu đỏ của túi nhanh chóng chuyển sẫm lại, một góc lưỡi rìu lộ ra ngoài.

“Tại sao , Hùng…”

Giữa tiếng hét thảm thiết, chị Cả lại giơ cái túi đỏ lên lần nữa, lưỡi rìu giờ đã nhuốm đầy máu.

“Hồi thất nghiệp, chính chồng tôi đã giúp xin việc.”

“Anh muốn cưới Diệp Tương, tôi còn nhờ người mai mối cho hai người.”

“Mỹ Hoa chính là người chết bọn họ, tôi chưa từng tin! Tôi còn mắng ấy là hạng đàn bà nhẹ dạ, ngu ngốc tin lời đàn ông xấu.”

“Chồng tôi mất rồi, tôi chỉ còn Nam Nam là chỗ dựa sống duy nhất… cũng không tha, sao lại chết cả con tôi nữa… tại sao?!”

Hùng Nghiệp trợn trừng hai mắt, muốn gì đó, miệng chỉ phun ra bọt máu.

Chắc ta thấy oan ức, phẫn uất, căm hận tôi đến tận xương tủy.

Tờ chẩn đoán đó là tôi giả — bệnh của Hùng Nghiệp chỉ là dạng nhẹ, hoàn toàn không phải nguồn lây bệnh.

Anh ta biết hết, giống như con tôi kiếp trước, giống như tôi từng thế… cuối cùng lại không nổi một lời nào.

Tôi run rẩy vì kích , trong lòng cảm nhận rõ rệt vòng tay con siết chặt lấy tay mình.

Đôi mắt nó đỏ hoe vì khóc, giọng nhỏ đến mức chỉ mình tôi nghe :

“…Mẹ ơi, sau này con sẽ không để ai có cơ hội mẹ bị tổn thương nữa…”

7

Động tĩnh quá lớn, hai chị dâu còn chưa kịp định thần xem nên xử lý thế nào thì cảnh sát đã đến trước cửa.

Chị Cả thật sự đã chặt đầu chồng tôi, hiện trường máu me bê bết khiến mấy cảnh sát cũng phải nhíu mày.

“Bỏ dao xuống!”

Chị ấy vẫn còn cầm dao, định vung tiếp, liền bị cảnh sát khống chế, bẻ quặt tay ra sau rồi đè xuống đất.

Bên ngoài đã tụ tập rất đông người xem náo nhiệt. Thấy tôi cùng chị Hai và chị Ba bước ra, ai nấy đều tò mò chăm chăm.

“Xảy ra chuyện gì ? Ai chết thế?”

“Quế Hương đâu rồi? Vào trong nãy giờ chưa thấy ra. Mà Hùng Nghiệp đâu, không phải ta định lên thành phố sao?”

Một người nhiều chuyện to gan tiến lại kéo tay tôi: “Tiểu Giang, rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Tôi lấy tay che mặt, móng tay lướt ngang qua mắt để lộ rõ tơ máu và nước mắt trong tròng mắt:

“Chuyện gì à… mấy người hỏi tôi à… hỏi thử Mỹ Hoa, hỏi cả Triệu Ái Đệ ấy!”

“Hùng Nghiệp đã cho họ bao nhiêu tiền? Vì họ mà bỏ vợ bỏ con, không để họ chịu chút khổ nào!”

“Còn họ thì sao? Chỉ vì tụi tôi không có tiền chữa bệnh cho họ, họ liền muốn sạch tụi tôi. Nhìn tờ giấy này đi, là tìm thấy trong phòng của Mỹ Hoa. Cô ta sớm đã biết vụ nổ ở nhà máy hóa chất có vấn đề, mà vẫn im lặng không hé một lời!”

Tôi vừa chỉ hai người vừa run rẩy, vừa khóc vừa hét, như thể sắp ngất đến nơi.

“Cô ta muốn tuyệt diệt cả nhà này! Muốn tụi tôi chết sạch dưới tay chị Cả!”

Tờ giấy đó con tôi đưa cho người đứng xem.

Tên của Hùng Nghiệp trên đó bị che kín bằng nhựa cây phượng tiên màu đỏ — đúng y màu sơn móng tay thường thấy trên móng của chị Ba.

“Màu này giống hệt màu móng tay của Mỹ Hoa!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...