Chồng tôi, Lục Vân Tiêu, qua đời trong một tai nạn.
Em chồng chủ đề nghị kế thừa cả hai phòng vợ.
Anh ta chị dâu góa bụa thế , cần có một đứa con bên cạnh để dựa vào, nên đêm nào cũng ra vào phòng tôi.
Em dâu thì hận tôi thấu xương, ngày nào cũng tìm cách hành hạ tôi.
Sau này tôi mang thai, sinh một bé trai, cứ ngỡ cuộc sống như địa ngục này cuối cùng cũng kết thúc.
Không ngờ em dâu lại cướp mất con tôi, còn cho tôi một sự thật tàn nhẫn:
“Chu Lạc Thanh, chị còn chưa biết nhỉ, người chết vốn dĩ không phải là Lục Vân Tiêu mà là Lục Vân Đình!”
“Đồ ngu, đến chồng mình là ai cũng không nhận ra. Nếu không phải vì tôi không thể sinh con, Lục Vân Tiêu đời này cũng sẽ không thèm đụng vào chị!”
Tôi tức đến mức máu trào ra, ôm hận mà chết.
Lúc mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày “em chồng” đề nghị kế thừa cả hai phòng.
Tôi nhẹ nhàng từ chối, tay khẽ vuốt bụng:
“Vì tôi đã mang thai con của Vân Tiêu rồi.”
…
Sắc mặt Lục Vân Tiêu tối sầm lại: “Không thể nào!”
Tôi khẽ : “Tôi và Vân Tiêu đã kết hôn hơn nửa năm, mang thai chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?”
“Nhưng mà hai người…”
Lục Vân Tiêu nhận ra mình suýt hớ, vội vàng sửa lại:
“Ý tôi là… kết hôn lâu như vẫn chưa có thai, sao cả vừa đi chưa bao lâu, chị dâu lại mình có thai, có khi nào nhầm rồi không?”
“Không thể nhầm đâu, tôi đã trễ kinh hai tháng rồi, thời điểm đó trùng khớp hoàn toàn với lần cuối tôi và Vân Tiêu trở về nhà…”
Tôi còn chưa hết đã bịt miệng nôn khan.
Mẹ chồng, Vương Huệ Lan, thấy phản ứng của tôi mạnh như thì kích vỗ đùi:
“Không sai , không sai ! Nó là nghén rồi! Năm đó mẹ mang thai hai đứa các con cũng thế này, thậm chí còn nghiêm trọng hơn!”
Bà nắm chặt tay tôi, kích :
“Tiểu Thanh, con đúng là công thần của nhà họ Lục ta! Vân Tiêu ra đi đột ngột, mẹ còn lo nó không có hậu duệ, giờ nó ở dưới suối vàng mà biết chuyện này chắc chắn cũng sẽ vui mừng lắm!”
Tôi cố ý ôm bụng, yếu ớt: “Mẹ, con đau bụng…”
“Là thai rồi, mau mau mau, mẹ đỡ con về phòng nghỉ!”
Mẹ chồng sợ đứa bé trong bụng tôi gặp chuyện, vội vàng dìu tôi đi về phòng.
Trước khi rời đi, tôi ngoái đầu lại.
Sắc mặt Lục Vân Tiêu xanh mét, còn Ôn Vân cũng chẳng khá hơn, ánh mắt tôi như muốn rót độc vào tim.
Kiếp trước, chính hai người họ liên thủ tính kế tôi.
Lục Vân Tiêu lợi dụng việc mình là em song sinh, giả người chết là Lục Vân Đình, lấy lý do chăm sóc chị dâu góa mà danh chính ngôn thuận “kế thừa cả hai phòng”.
Còn em dâu Ôn Vân thì hận tôi đến tận xương tủy, mỗi ngày đều bày trò giày vò tôi.
Vì trong lòng tôi áy náy, nên cứ thế để mặc ta hành hạ.
Cho đến khi tôi mang thai đủ mười tháng, sinh ra một bé trai, Ôn Vân mới hoàn toàn lột bỏ lớp mặt nạ giả tạo.
Cô ta cướp đứa trẻ ngay trước mặt tôi, còn cố những lời cay độc kích thích tôi.
“Chu Lạc Thanh, chị còn chưa biết đúng không? Người chết là Lục Vân Đình chứ không phải Lục Vân Tiêu!”
“Đồ ngu, đến chồng mình là ai còn không phân biệt !”
“Nếu tôi có thể sinh con, chị nghĩ tôi sẽ để Lục Vân Tiêu đụng vào chị sao? Mỗi lần thấy ấy bước ra từ phòng chị, tôi chỉ muốn băm chị ra thành trăm mảnh!”
Tôi không thể tin nổi mà ta: “Cô gì? Lục Vân Tiêu chưa chết?”
Ôn Vân lạnh lùng : “Tất nhiên là chưa chết! Người chết là thằng xui xẻo Lục Vân Đình! Chu Lạc Thanh, chị không thấy mình đáng thương à? Lục Vân Tiêu thà giả người khác chứ nhất định không chịu chồng chị. Nếu tôi là chị, tôi đã không còn mặt mũi mà sống tiếp rồi!”
Cơ thể tôi khi ấy vừa sinh xong còn rất yếu, nghe xong những lời đó thì đau tim tức giận đến mức xuất huyết dữ dội, chết trong uất ức.
Trước khi nhắm mắt, tôi thấy bộ mặt độc ác méo mó của Ôn Vân, ta bế con tôi chạy ra ngoài, trên mặt là nụ không thể che giấu:
“Không xong rồi! Chị dâu khó sinh, mất máu nhiều quá!”
Nghĩ đến việc kiếp trước tôi bị hai người đó lừa gạt cho đến chết, tôi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống họ.
Nhưng chỉ họ như thế thì quá dễ dàng rồi.
Vậy nên việc đầu tiên tôi sau khi trọng sinh, chính là tuyên bố trước mặt mọi người rằng tôi đã có thai.
Lục Vân Tiêu – kẻ đang giả Lục Vân Đình – cho dù biết rõ ta chưa từng đụng vào tôi, cũng không dám đứng ra phản bác.
Phải, tôi và Lục Vân Tiêu kết hôn đã hơn nửa năm, ta chưa từng chạm vào tôi.
Mỗi lần đều viện cớ để né tránh.
Dù ngủ cùng một giường, ta cũng thể hiện rõ sự chán ghét, bài xích.
Ba tháng sau, tôi không nhịn nữa, chất vấn ta liệu có phải vì ghét tôi nên mới không muốn vào tôi hay không.
Lúc đó Lục Vân Tiêu mới thừa nhận, thật ra cơ thể ta có vấn đề.
Anh ta nhiều lần cam đoan với tôi rằng sẽ tích cực điều trị, chỉ cầu xin tôi đừng chuyện này với ai khác.
Nhưng mãi đến lúc chết, tôi mới biết thì ra ta hoàn toàn không bất lực, chỉ là Ôn Vân không cho phép.
Bạn thấy sao?