Sau khi Thất đệ chào đời, ta mới cảm thấy tự do hơn. Nhưng Thái tử lại không muốn buông tha ta, hắn hạ độc ta. Ta không trúng độc, vẫn thuận thế giả vờ bị mù.
Thái tử quả nhiên yên tâm, ta cũng thanh nhàn.
Năm ấy, vào ngày cuối năm, ta cùng bằng hữu đến Tẩm Hà Uyển dùng bữa, nghe thấy Thái tử đang uống rượu phát điên ở phòng bên cạnh, còn có tiếng quát mắng kinh hoảng của một nữ tử.
Ta vốn không muốn lo chuyện bao đồng, vẫn tự hắt canh lên người mình, giả vờ đi ngang qua cửa phòng đó.
Nữ hài kia tầm mười bốn, mười lăm tuổi, dung mạo kiều diễm, rõ ràng sợ hãi vẫn quật cường đối đầu với Thái tử.
Ta giúp nàng giải vây, ngồi trong xe nàng vội vã lên kiệu rồi mới rời đi.
Lập Nhân , nàng là Nhị tiểu thư của phủ Giang thừa tướng.
Giang phủ song kiều, danh tiếng lẫy lừng trong kinh thành. Đại tỷ mạnh mẽ, nhị muội trầm ổn. Đại tỷ thường ra ngoài kết giao bằng hữu, còn nhị muội không thích ra khỏi nhà.
Ta vốn không để tâm lắm, không ngờ phụ hoàng không hỏi ý ta, ban hôn ta với Giang đại tiểu thư, còn Giang nhị tiểu thư lại bị ban cho tân khoa trạng nguyên Mẫn Thì Dĩ.
Ta âm thầm điều tra, dường như Nhị tiểu thư có chút ý với Mẫn Thì Dĩ. Nhưng Mẫn Thì Dĩ không phải lang quân tốt. Hắn tự xưng là phong lưu nhã sĩ, thực chất là kẻ trăng hoa, mang đầy nợ phong nguyệt bên ngoài.
Với tính cách của Nhị tiểu thư, nếu gả cho hắn, nhất định sẽ chịu thiệt.
Ta cảm thấy, nàng gả cho ta thì hơn.
Đúng lúc ta đang lên kế hoạch, Giang đại tiểu thư lại âm thầm qua lại với Mẫn Thì Dĩ.
Vậy nên, ta giúp nàng ta một tay.
Nhưng ta vẫn không yên tâm, lo lắng Nhị tiểu thư quá thích Mẫn Thì Dĩ, sợ nàng vì thế mà đau lòng, sau này lại oán ta hủy nhân duyên của nàng. Vì thế, ta đã hai lần tìm đến Giang phủ.
Nàng hình như cũng không quá thích Mẫn Thì Dĩ, nhiều lắm chỉ là chút cảm thiếu nữ ngây thơ, có mong đợi chưa hiểu rõ đó là gì.
Tình cảm như , chỉ cần gặp người tốt hơn, rất nhanh sẽ quên.
Thế nên ta bắt đầu chuẩn bị hôn phòng theo sở thích của nàng.
Ngày thành thân, Giang đại tiểu thư thuận lợi vào Mẫn gia, còn Giang nhị tiểu thư thì tiến vào vương phủ của ta.
Khoảnh khắc vén khăn voan, biểu cảm của nàng khiến ta đau lòng. Cảm giác bị người thân phản bội, hẳn là không dễ chịu.
Nhưng ta không thể ra. Nếu chưa để mọi chuyện định đoạt, Mẫn Thì Dĩ lại không biết xấu hổ, chạy đến đòi đổi lại thì sao?
Nếu để chuyện này ầm ĩ lên, ta có thể quát mắng bọn họ một trận rồi giữ nàng lại, không truy cứu nữa. Nhưng hoàng gia không cho phép ta không truy cứu.
Ta đứng dậy, nàng tiến đến đỡ lấy ta.
Nhị tiểu thư rất thú vị, nàng có lẽ muốn sớm viên phòng, hoài thai hài tử, nàng mà còn mua lươn bồi bổ cho ta, lo lắng sức khỏe ta không tốt sao?
Ta cố múa kiếm trước mặt nàng, nàng quả nhiên nhận ra thân thể ta vẫn rất khỏe mạnh.
Sau đó, nàng bị người uy hiếp. Nữ tử họ Triệu kia quả thật phiền phức. Ta vốn nghĩ nàng sẽ cầu cứu ta, đợi mấy ngày vẫn không thấy nàng gì. Ta không còn cách nào khác, đành chủ ra tay.
Nữ tử Triệu gia rời khỏi kinh thành, Nhị tiểu thư quả nhiên vui vẻ hơn nhiều, mỗi ngày đều với ta.
Nhị tiểu thư kiều diễm, rất thích hoa. Hôm ấy trong vườn mẫu đơn, thấy nàng vui vẻ như thế, ta chỉ hận không thể hái cả mặt trời xuống cho nàng.
Nàng cũng mạnh mẽ, đánh tỷ tỷ, nhặt đá ném Mẫn Thì Dĩ, lúc ấy trông nàng nghiêm nghị, cực kỳ đáng .
Nhưng nàng chưa từng hung dữ với ta.
Hôm đó thấy Mẫn Thì Dĩ bị ném đến đầu rơi máu chảy, tâm trạng ta cực kỳ sung sướng.
Ta đã mà, sao nàng có thể thích kẻ như Mẫn Thì Dĩ?
Ta không thể chờ thêm nữa, cố ý để nàng phát hiện. Nhìn nàng dè dặt kéo tay áo ta, ta vốn không giận, giờ thì ngay cả giả vờ cũng không nổi.
Hôm ấy, cuối cùng chúng ta cũng viên phòng.
Đợi bao ngày qua, nàng là chịu dày vò về tinh thần, còn ta là cả tâm hồn lẫn thể xác.
Nhưng, vết sẹo trên tay nàng thật chói mắt.
Ta quyết định báo mối thù năm xưa, đã nhường Thái tử nhiều năm như , ta không muốn nhường nữa.
Nhị tiểu thư rất vui vẻ, dịu dàng theo sát ta.
Nàng vui, ta cũng vui.
Chỉ cần nàng vui, bảo ta gì cũng .
Còn về ngôi vị Thái tử…
Ta sẽ hỏi ý nàng, nếu nàng muốn Thái tử phi, ta sẽ tranh đoạt một phen.
(Hoàn)
Bạn thấy sao?