Quay lại chương 1 :
12 Dinh thự Vân Đỉnh của Cố Kỳ Trần chắc chắn không thể quay về, tôi về nhà, mẹ tôi bưng món bánh ngọt tôi thích nhất cho tôi, tôi chẳng ăn lấy một miếng, ngã lăn ra giường ngủ.
Trong mơ toàn là những múi cơ bụng săn chắc rõ nét, và…
Càng nghĩ càng bực!
Sáng hôm sau, Trần Trạch Viễn đã đến nhà tôi từ sớm, mang theo một chiếc vòng tay tặng tôi, rằng hôm qua chuẩn bị gấp nên nợ tôi một món quà.
Tôi chiếc vòng tay đính kim cương mới nhất của thương hiệu C, không phóng khoáng bằng quà của Cố Kỳ Trần, gu thẩm mỹ cũng kém ấy.
Chắc đêm qua bọn họ kịch liệt lắm nhỉ.
Sao có cảm giác như miếng thịt béo đang ở miệng tôi lại bị người khác cướp mất, thật không vui.
Tôi đeo vòng lên cổ tay, rạng rỡ.
“Tôi thích.”
Khi Cố Kỳ Trần đến, tôi đang Trần Trạch Viễn ôm nửa người, cùng chơi trò đua xe.
Tôi giả vờ không để ý, mắt thẳng vào màn hình trò chơi, càng tươi hơn khi dựa sát vào lòng Trần Trạch Viễn.
Thỉnh thoảng còn khen ấy lái giỏi, vừa vừa ôm lấy cánh tay ấy.
Kết thúc trò chơi, tôi đối diện với ánh mắt nóng rực luôn dán trên mặt tôi, nghiêng đầu dựa vào lòng Trần Trạch Viễn, giả vờ ngạc nhiên.
“Cố Kỳ Trần, đến đây gì?”
“Không đi cùng Giang Nhược Bạch à? Hôm qua ấy say rượu còn bị ngã cơ mà.”
Cố Kỳ Trần mím môi, sắc mặt nặng nề, tiến lên đứng trước mặt Trần Trạch Viễn, không để lộ cảm , kéo tôi từ lòng ấy ra.
“Thi đua một trận?”
Hai người đàn ông đối diện nhau, tôi cảm nhận rõ ràng bầu không khí căng thẳng giữa họ.
Bọn họ có thù oán gì nhỉ?
Chẳng lẽ là vì tranh giành Giang Nhược Bạch?
Tôi bước lên chắn trước mặt Cố Kỳ Trần, thậm chí còn cảm nhận luồng hơi thở mạnh mẽ từ phả vào trán mình.
Tính khí không nhỏ, tôi bỗng thấy khó thở.
“Đừng thi nữa, Cố Kỳ Trần, Trần Trạch Viễn trước đây từng là tuyển thủ của câu lạc bộ đua xe đấy.”
Cố Kỳ Trần liếc tôi một cái, ánh mắt như phun ra lửa, giơ tay cầm tay cầm trò chơi, khiêu khích Trần Trạch Viễn.
“Không dám sao?”
Trò chơi bắt đầu, tôi ngồi bên cạnh Trần Trạch Viễn, khoa trương đút nho cho ấy.
Cố Kỳ Trần ấn tay cầm đến kêu lách cách, gần như bóp nát nó.
Anh ấy giỏi hơn tôi tưởng, cho đến vòng cuối cùng, hai người vẫn bám sát nhau.
Một khúc cua, Trần Trạch Viễn sốt ruột, lén dùng đạo cụ tăng tốc, Cố Kỳ Trần mải màn hình không để ý, tôi thì thấy rõ.
Đang định mở miệng thì thấy xe của Cố Kỳ Trần trong hai khúc cua hẹp cuối cùng đã dùng kỹ thuật drift điêu luyện, vượt lên trước và cán đích đầu tiên.
Thật ngoạn mục!
“Cách lái xe kiểu đó chẳng khác nào tìm chết, nếu là đua xe thật thì mười phần hết tám là mất mạng.”
Trần Trạch Viễn tức giận mắng, ném tay cầm xuống.
Cố Kỳ Trần không đáp, ngẩng đầu tôi, trong đôi mắt đen nhánh là những cảm phức tạp mà tôi không thể hiểu.
Một lúc lâu sau, chỉ để lại một câu rồi rời khỏi phòng.
“Cho dù có liều mạng, tôi cũng sẽ không thua cậu.”
Trước khi rời đi, ánh mắt sâu thẳm tôi, giận dữ, thất vọng, rõ ràng là dành cho tôi.
Ý gì đây?
Tôi vô cớ thấy bực bội trong lòng.
“Em , sau này ngồi xe thì phải ngồi xe của người lái giỏi và an toàn như nhé, hiểu không?”
Trần Trạch Viễn thuận thế ôm eo tôi, cúi đầu nở nụ đắc ý.
Tiếng “em ” đột ngột khiến tôi nhíu mày.
Tôi lùi một bước, tháo vòng tay ra ném vào lòng ta.
“Anh dùng đạo cụ, tôi đã thấy.”
“Anh ta lái xe không màng sống chết!”
Trần Trạch Viễn chẳng hề xấu hổ, kéo vai tôi muốn ôm.
Tôi gắng sức đẩy ta ra, ngẩng đầu thẳng vào mắt, khuôn mặt lạnh băng.
Có những thứ khi không có thì khát khao, khi đến gần lại thấy mất hết sức hút, chỉ là một nỗi ám ảnh mà thôi.
Trong lúc giằng co, vết hôn dưới cổ áo lộ ra.
Trần Trạch Viễn nắm chặt vai tôi, ánh mắt đầy phẫn nộ.
“Em và Cố Kỳ Trần đã chuyện đó rồi?”
Tôi ngắt lời ta.
“Sao, và Giang Nhược Bạch chưa từng sao?”
13 Khi tôi quay lại phòng khách, Giang Nhược Bạch mặc váy hồng đang tựa bên cạnh Cố Kỳ Trần uống trà.
Tốt lắm, hôm nay là ngày gì , định biến nhà tôi thành nơi tụ họp sao.
Tôi chuẩn bị mở miệng đuổi người, chưa kịp thì Giang Nhược Bạch đã vẫy váy bước tới khoác tay tôi.
“Ninh Ninh chị ơi, chiều nay bọn em định đi hát karaoke, chị cùng đi nhé!”
Giọng ngọt đến phát ngấy.
Cùng khóa với tôi mà lại xưng “chị”, quen biết bao năm rồi, sao bây giờ mới thấy ta lộ bản chất “trà xanh”?
Trong phòng riêng của hội sở, Cố Kỳ Trần, Trần Trạch Viễn và tôi, mỗi người ngồi một góc, ai cũng im lặng, không ai buồn chuyện.
Chỉ có Giang Nhược Bạch vui vẻ như một con bướm, hát hết bài này đến bài khác.
Tôi chẳng có hứng, vừa nghe ta lảnh lót vừa nghịch điện thoại chơi game.
Sự thật chứng minh, tâm trạng không tốt thì chuyện gì cũng trục trặc, toàn bị ghép đội với mấy tay “gà mờ”, chơi dở tệ.
Ra ngoài hít thở chút không khí, không ngờ lại bắt gặp Giang Nhược Bạch đang nũng nịu với Trần Trạch Viễn ở hành lang. Hai người đứng sát nhau, lời ngọt ngào, ta còn dán sát người vào tay Trần Trạch Viễn, suýt nữa thì hôn rồi.
Quả nhiên, càng thì càng chóng chán, lần này không chỉ là mất hứng mà còn thấy Trần Trạch Viễn thật kinh tởm.
Bạn thấy sao?