Cố Kỳ Trần bình thản như người ngoài cuộc, không đáp, mắt dán chặt vào tôi, tay bất ngờ siết chặt.
Tôi mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng .
Anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu xuống, dưới ánh sáng mờ ảo không rõ lắm, trong mắt như lấp lánh ánh sao.
Bầu không khí mập mờ tràn ngập, ánh dành cho tôi chẳng khác gì nam chính nữ chính trong phim.
Tôi hoảng hốt rụt đầu về sau.
“Này này, gì .”
Cố Kỳ Trần hạ giọng, mang theo sự quyến rũ vô tận.
“Tôi không thể chịu thiệt.”
“……”
Nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, đôi môi mềm mại, còn có chút mát lạnh.
Giữa rạp phim nóng nực, cảm giác như uống một ngụm nước mát, dịu cơn khát.
Tôi đầu óc choáng váng.
Đến khi gần như nghẹt thở, Cố Kỳ Trần mới buông tôi ra.
Tôi đỏ mặt thở hổn hển.
Hai người phía trước đã biến mất, còn Cố Kỳ Trần vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Khi Cố Kỳ Trần dìu lên xe, tôi nước mắt giàn giụa.
Cố Kỳ Trần hiếm hoi lộ vẻ bối rối, luống cuống lau nước mắt cho tôi, dịu dàng hỏi tôi sao .
Tôi bật khóc lớn.
“Cố Kỳ Trần, đây là nụ hôn đầu của tôi!”
“Tôi với Trần Trạch Viễn còn chưa hôn nhau, phải bồi thường cho tôi!”
Cố Kỳ Trần lại .
Cười đến lộ cả mười cái răng.
“Vậy tôi cũng để em hôn một lần, coi như bồi thường.”
Anh gian với tôi, y như một gã trai hư trên trường.
Nước mắt tôi không ngừng rơi.
Cố Kỳ Trần lấy khăn tay từ áo vest, vừa lau nước mắt cho tôi vừa đưa tay giữ sau đầu tôi, định hôn tiếp.
Tôi đẩy mạnh ra, vung tay cho một cái bạt tai rõ kêu.
“Cố Kỳ Trần, dám giở trò với tôi!”
“Tôi có phải loại con mà có thể tùy tiện giỡn không!”
Không để thêm câu nào.
Tôi lao khỏi xe, bắt taxi về nhà.
06 Về nhà ở nửa tháng.
Tôi thẳng tay tắt điện thoại.
Cố Kỳ Trần ngày nào cũng đến, đều bị tôi từ chối ngoài cửa.
Cuối cùng, bố mẹ tôi không nhịn nổi nữa.
“Hai đứa mới cưới mà cãi nhau lâu , thế là đủ rồi.”
“Trước nghe Cố Kỳ Trần cảm hai đứa không tệ, không phải chuyện nguyên tắc gì, tha thứ cho cậu ấy đi.”
Có thành ý gì chứ.
Ngày nào tan cũng chỉ quanh quẩn trước cửa nhà tôi, thế mà gọi là có thành ý?
Tôi bực bội bấm điều khiển chuyển kênh.
Cái TV cũ chẳng có lấy một chương trình tôi muốn xem.
Khóe mắt lại bị ánh sáng lấp lánh từ tay mẹ thu hút.
Trong chiếc hộp nhung đen bóng loáng, một chuỗi trang sức lấp lánh, rực rỡ chói mắt.
Tôi nhích người lại gần.
“Mẹ, đây là gì ?”
Lại gần mới rõ, đó là một chuỗi kim cương cao cấp.
Hình dáng tựa Chu Tước, tựa Phượng Hoàng, dang cánh chuẩn bị bay.
Dù đã nhiều thiết kế mô phỏng sinh vật, vẫn không khỏi bị sức sống mạnh mẽ của nó chấn .
“Món này là tác phẩm mới của Laurence, chỉ có ông ấy mới ra kiệt tác sống như thế này.”
Mẹ tôi ánh mắt tràn đầy say mê, ngón tay vuốt ve bên cạnh hộp nhung, không nỡ chạm vào.
Tôi bĩu môi.
“Đồ của ông ấy khó mà thấy, mẹ lấy ở đâu ra thế?”
Mẹ tôi liếc tôi, bĩu môi thở dài, mang theo chút tiếc nuối.
Đẩy hộp nhung vào tay tôi.
“Cố Kỳ Trần mang đến, tặng con, cầu hòa.”
Tôi cong khóe môi, suýt nữa không giấu nổi nụ .
Tôi tuy không quá hiểu nghệ thuật, những viên kim cương lấp lánh này, có nào không thích cơ chứ.
Mở tấm thiệp dưới đáy hộp, sắc mặt tôi lập tức thay đổi, bật dậy khỏi sofa.
【Tối nay Trần Trạch Viễn và Giang Nhược Bạch ăn tối ở Mais, thay đồ, đeo dây chuyền, chúng ta cùng đi.】
Mais là nhà hàng nổi tiếng chuyên dùng để cầu hôn lãng mạn.
Trần Trạch Viễn dẫn ấy đến đó, định gì chứ!
Tôi lập tức chọn bộ váy dạ hội hợp với dây chuyền nhất, xỏ đôi giày cao gót, vội vã ra khỏi nhà.
Cố Kỳ Trần mặc bộ vest trắng tinh, hai tay đút túi, nghiêng người dựa vào chiếc Maybach.
Tôi nghi ngờ ấy cố tạo dáng.
Giống như một chàng hoàng tử bạch mã sến súa.
Tôi cúi đầu bộ lễ phục trắng tinh của mình.
Được thôi, tôi chính là Bạch Tuyết sến súa.
Ngồi lên xe, Cố Kỳ Trần liền nắm lấy tay tôi.
“Anh gì , lại định giở trò với tôi sao?”
“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, sao có thể gọi là giở trò?”
“Một lát cứ như đi vào, Trần Trạch Viễn thấy có thể sẽ bị kích thích, rồi phát hiện người ta thích có lẽ lại là người khác.”
“Đây gọi là từ ghen tuông mà khơi dậy cảm sâu thẳm trong lòng.”
Không hổ danh là người thừa kế nhà họ Cố, cách nghĩ đúng là cao tay hơn tôi.
Tôi nắm lại tay , để đầu ngón tay len lỏi vào kẽ tay , mười ngón đan xen.
“Vậy thì diễn cho giống vào.”
Những ngón tay thon dài khẽ run, sau đó nắm chặt lấy tay tôi.
Bạn thấy sao?