Cuộc sống vốn là những tiếng cãi nhau nho nhỏ, có qua có lại, có tương tác thì mới có cơ hội nảy sinh cảm.
Từ đó, niềm vui mỗi ngày của Triệu Hồng Nghiệp trở thành việc chọn quần áo, giày dép, phụ kiện cho tôi.
Anh còn cùng tôi xem video của các beauty blogger, nghiêm túc hơn cả tôi, học còn nhanh hơn tôi, sau đó… đích thân trang điểm cho tôi.
Mỗi lần trang điểm là một đến hai tiếng, mà không hề thấy phiền, còn cực kỳ kiên nhẫn.
Anh ngồi ngay trước mặt tôi, một tay cầm cọ trang điểm, tay kia giữ hộp phấn, mắt nheo lại, môi khẽ mím…
Dáng vẻ tập trung nghiêm túc ấy… đáng đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.
Tôi ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn phối hợp, chẳng nhúc nhích gì, dù hơi mỏi trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Từ nhỏ đến lớn tôi hầu như chưa từng trang điểm, chẳng ngờ người trang điểm đầu tiên cho tôi lại chính là chồng mình.
Dù ấy chưa tôi… lại đối xử rất tốt với tôi.
Thấy tôi ngoan ngoãn nghe lời hiếm có, Triệu Hồng Nghiệp dừng tay, tôi thêm mấy lần, hừ một tiếng:
“Lúc em ngoan, cũng dễ thương lắm. Nhớ kỹ nhé, sau này cứ ngoan ngoãn thế này, đừng tôi nổi giận.”
Tôi giơ tay dấu “OK”, rất biết điều.
Trang điểm xong, tôi đứng dậy, xoay một vòng, nhảy vài bước tap dance trước mặt , vừa nhảy vừa vén váy, môi đỏ mọng, mắt đưa :
“Chồng ơi~ người ta thích lắm luôn đó nha~”
Nói xong còn học theo mấy vai quyến rũ trên tivi, thổi cho một cái hôn gió.
Triệu Hồng Nghiệp định ra vẻ nghiêm túc, cuối cùng cũng không nhịn :
“Nè nè nè coi chừng lem hết son bây giờ!”
Tôi vốn chỉ định chọc ta chơi thôi, chứ đâu ngờ ta thật.
“Lem thì lem, tôi trang điểm lại cho em.” – Triệu Hồng Nghiệp cúi xuống, há miệng ngậm lấy môi tôi, cắn mất lớp son môi vừa tô.
Sau đó còn chẹp miệng ghét bỏ:
“Son môi khó chịu thật đấy. Tôi vẫn thích hôn môi mộc của em hơn.”
Thật là…
Bắt tôi tô son xong lại quay sang ghét son, chẳng lẽ thứ thích… chỉ là cái cảm giác chính tay trang điểm cho tôi thôi sao?
8
Chúng tôi vui chơi ở Tam Á đến mức chẳng muốn quay về, mãi cho đến khi bị chủ tịch gọi điện thúc giục.
Về đến nhà, Triệu Hồng Nghiệp lập tức dẫn tôi về nhà chính của họ Triệu.
Mẹ và chị đang ngồi trong phòng khách chờ sẵn.
Vừa thấy tôi, mẹ không gì, chỉ gật đầu một cái.
Nghe bà từng bị trầm cảm, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Bà sống khép kín, chỉ tập trung chữa bệnh, không can dự vào chuyện công ty, cũng không quan tâm đến chuyện của con cái.
Người ta đồn rằng căn bệnh trầm cảm này là do bị chủ tịch chọc giận mà ra.
Chủ tịch thuở trẻ phong lưu đa , từng có một thời gian sống với vợ cả trong sự mâu thuẫn triền miên.
Về sau vợ ông buông bỏ, chấp nhận hoà giải với chồng, hai người duy trì mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, thực tế thì mạnh ai nấy sống.
“Quả nhiên là người quyến rũ cha tôi, cũng lanh lợi nhanh nhạy thật đấy. Mới vào cửa mười ngày đã biết ăn mặc rồi.”
Chị Triệu Hồng Nghiệp – Triệu Hồng Vân – vừa vừa đánh giá tôi từ đầu đến chân bằng ánh mắt đầy ác ý.
Cô ta không biết, bộ đồ hôm nay tôi mặc hoàn toàn là do chính tay em trai chọn và phối.
“Tôi còn tưởng cha tôi để mắt tới , ai ngờ lại là để cho em tôi.” – Cô ta tiếp, giọng lười biếng không giấu sự kén chọn. – “Ngoại hình cũng không tệ, khá ưa mắt. Không giống kiểu ‘trà xanh cũng chẳng giống ‘bạch liên hoa’.”
Tôi đang định cảm ơn vì lời khen hiếm hoi ấy, thì ta lập tức xoay giọng:
“Nhưng tính cách thì… đúng kiểu giả tạo! Trắng trong gì đó chẳng thấy đâu, chỉ thấy vừa trà vừa liên. Tôi cảnh cáo , đã vào cửa nhà họ Triệu thì liệu mà ngoan ngoãn, đừng có vọng tưởng mơ mộng, mà loạn lên.”
Được rồi, tôi ngậm miệng.
Chủ tịch muốn gặp tôi, nên tôi rời khỏi nhà chính, đến căn biệt thự mà người ta gọi là “nhà của Tiểu Lục”.
Tiểu Lục – nhân thứ sáu của chủ tịch – còn trẻ hơn cả Triệu Hồng Nghiệp.
Cô ấy cực kỳ xinh đẹp, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ, còn đích thân rót trà cho tôi, không hề có dáng vẻ của một “dì ghẻ”.
Không khó hiểu khi là người chủ tịch sủng ái nhất.
Nghe ngoài vợ cả, chủ tịch còn có năm người phụ nữ khác, mỗi người một biệt thự, một chiếc xe sang, và… một tổ ấm riêng.
Người ta : Đàn ông cả đời chỉ một kiểu phụ nữ – đó là kiểu trẻ và xinh.
Trong phòng chủ tịch, ngoài hai người giúp việc còn có một lãnh đạo cấp cao của công ty.
Thấy tôi bước vào, chủ tịch liền nhận tập hồ sơ từ tay người kia rồi ra hiệu cho mọi người lui ra.
Tiểu Lục định ở lại phục vụ cũng bị ông nhẹ nhàng đuổi khéo.
“Chủ tịch, ngài gọi con có chuyện gì ạ?” – Dù đã là con dâu ông trên danh nghĩa, tôi vẫn biết thân phận mình ở đâu.
“Con đến rồi à, ngồi đi.” – Chủ tịch nằm trên giường bệnh, có vẻ yếu ớt nét vẫn ôn hòa, nhã nhặn như cũ.
Chỉ tiếc, những gì ông lại chẳng nhã nhặn chút nào.
Ông ấy đưa cho tôi một phong bì, bên trong toàn là ảnh chụp của tôi và Triệu Hồng Nghiệp trong kỳ trăng mật.
Có tấm là ảnh tôi nắm tay ta trên máy bay.
Có tấm là ta vác tôi trở về phòng khách sạn.
Còn có cả tấm ta hôn tôi, lem hết son môi trong lúc trang điểm.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng như cà chua chín.
Người ông phái đi còn chụp gì nữa không? Có quay lại cảnh trong phòng kia… không? Có ghi âm, ghi hình không? Trời ơi, mất mặt chết mất!
Chủ tịch yên lặng ngồi tôi vùng vẫy trong cơn khủng hoảng tinh thần.
Chỉ đến khi tôi bình tĩnh lại, ông mới chậm rãi :
“Xem ra con rất biết cách ứng xử. Mới kết hôn mười ngày đã có thể khiến con trai ta ‘thần hồn điên đảo’. Ta rất hài lòng về biểu hiện của con.”
Nói xong, ông mở laptop, bật lên một đoạn ghi hình từ camera giám sát, đưa cho tôi xem.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?