Gả Nhầm Cho Thiếu [...] – Chương 2

Da tôi vốn trắng, nhà họ Triệu lại chuẩn bị cho tôi một bộ trang sức ngọc trai nguyên bộ, trong gương, cả người tôi trắng đến mức như đang phát sáng.

Khoảnh khắc Triệu Hồng Nghiệp trông thấy tôi, trong ánh mắt ngoài sự soi mói và chán ghét, còn có một chút cảm khó gọi tên.

“Ồ, đây là Bạch Tuyết từ đâu đến thế nhỉ?” Nghe thì như khen, giọng lại đầy mỉa mai.

Tôi không khách sáo, lập tức khoác lấy tay ta, nở nụ rạng rỡ:

“Nếu em là Bạch Tuyết, thì chồng chính là hoàng tử cứu Bạch Tuyết rồi. Thưa điện hạ, chúng ta có thể xuất phát chưa ạ?”

Triệu Hồng Nghiệp liếc tôi từ bên cạnh, “xì” một tiếng đầy khinh bỉ, cũng không hất tay tôi ra.

“Đồ mê tiền, tôi không biết dùng chiêu gì khiến bố tôi ép tôi cưới , đừng mơ tôi sẽ đối xử tử tế với . Đợi tôi tìm cơ hội, nhất định sẽ đá đi.”

Giữa ánh của mọi người, Triệu Hồng Nghiệp đành phải cúi người, ghé sát tai tôi, hạ giọng thì thầm.

Dưới ánh đèn sân khấu, tôi mỉm dịu dàng, khẽ đáp bên tai ta:

“Chồng , em chờ đấy, chúc sớm đạt thành, toại nguyện như ý.”

Thấy tôi cứ mềm mỏng nhẹ nhàng, nước chảy đá mòn thế này, Triệu Hồng Nghiệp có phần bực bội, đành âm thầm nén giận.

Chúng tôi đang đấu ngầm, trong mắt khách khứa, lại giống như một đôi uyên ương đang thì thầm tứ.

Tuy là đám cưới nhà giàu, lễ nghi lại rất giản dị.

Khách mời ngoài người nhà họ Triệu, chỉ có một vài đối tác ăn, không có ai bên nhà tôi.

Giờ đang là mùa thu, ba mẹ tôi vẫn đang bận thu hoạch ngoài ruộng, dù tôi có mời, họ cũng không về kịp.

Hơn nữa, cuộc hôn nhân này vốn là một cuộc giao dịch giữa tôi và chủ tịch, duy trì bao lâu còn chưa rõ, càng kín đáo càng tốt, tránh bị người quen bàn ra tán vào.

Tới phần hôn lễ trao nụ hôn, Triệu Hồng Nghiệp ngẩng cao đầu, nhất quyết không cúi xuống.

MC đã nhắc nhở nhỏ hai lần, ta vẫn không chịu phối hợp.

Thấy hình sắp lúng túng, tôi liền vòng tay ôm lấy eo ta, tựa đầu vào vai, trao cho một cái ôm đong đầy cảm, tiện thể bóp mạnh một cái vào eo ta.

3

Anh ta như con mèo con bị giật mình, suýt nữa thì bật nhảy lên, lập tức đưa tay nắm lấy vai tôi, định đẩy tôi ra.

Ngay lúc ta chuẩn bị cúi đầu mắng tôi, tôi đã ngẩng đầu lên và hôn ta.

Chỉ là một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, kết thúc hoàn hảo.

“Cô…” – mặt Triệu Hồng Nghiệp hơi ửng đỏ, trông chẳng khác nào một thiếu nam trong sáng bị hư ăn mất lợi.

“Anh không còn trong sáng nữa đâu nha.” – Tôi ranh mãnh, ra đúng lời trong lòng ta, khiến Triệu Hồng Nghiệp tức đến mức suýt bóp chết tôi tại chỗ, vừa thấy ánh mắt cảnh cáo của chủ tịch thì đành phải kìm nén.

Triệu Hồng Nghiệp phồng má hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng ổn định lại, đưa mắt soi kỹ tôi, chậm rãi :

“Nhìn kỹ thì… cũng không đến nỗi. Dáng người cũng khá. Cô hôn tôi, ôm tôi, tôi cũng không thiệt gì.”

Tôi giả vờ thẹn thùng che mặt, lắc lư như đang ngượng thật:

“Ui da, em mới là người thiệt thòi đó~”

Triệu Hồng Nghiệp biết tôi cố diễn trò, chỉ trừng mắt một cái, chẳng hề có sức sát thương.

Trong tiệc rượu, có một vị khách nữ đánh giá tôi từ đầu đến chân mấy lượt rồi mới nở nụ hỏi:

“Cô Tô à, xin hỏi gia đình nghề gì ?”

Người phụ nữ này trông đã có tuổi, lớp trang điểm dày khiến vẻ ngoài có phần quý phái.

Chỉ là mùi nước hoa trộn lẫn mùi mỹ phẩm quá nồng, có phần ngột ngạt.

Ngồi cạnh bà ta là một trẻ, cuối cùng cũng rời mắt khỏi Triệu Hồng Nghiệp, chịu liếc tôi một cái cho có.

Tôi đoán, ta hoặc là người thầm mến Triệu Hồng Nghiệp, hoặc là tiểu thư nhà quyền quý từng bị nhà họ Triệu từ chối kết thân.

“Nhà tôi nông.” – Tôi đáp.

Dù xuất thân từ nông thôn, tôi chưa từng cảm thấy tự ti. Trong lòng tôi, nông dân là những người nuôi sống cả xã hội bằng mồ hôi công sức – họ đáng tôn trọng, chứ không phải khinh thường.

“Gì cơ?” – Vị khách nữ không tin nổi, lại đánh giá tôi thêm lần nữa, giọng đã nhuốm mùi chê bai:

“Nhà nông mà sinh mơn mởn như , đúng là hiếm có. Nhưng nghèo thì vẫn là nghèo, lố lăng tục tĩu, chẳng ra thể thống gì. Cô Tô à, dù có muốn khoe thân để ý, thì cũng nên giữ lấy thể diện và tự trọng, đừng để nhà họ Triệu mất mặt.”

Nói rồi, bà ta còn giơ tay định giúp tôi chỉnh lại váy cưới.

Công bằng mà , bộ váy cưới này đúng là hơi hở hang.

Ban đầu tôi cũng rất ngại, vốn không muốn mặc. Nhưng người của công ty tổ chức bảo rằng đây là váy nhà họ Triệu đặt riêng cho tôi, còn đám phóng viên sẽ rất thích.

Tôi đâu phải người nổi tiếng hay người mẫu, cần gì phải ý bằng cách này chứ?

Đúng lúc đó, cánh tay tôi bị kéo mạnh ra sau, mất thăng bằng vì mang giày cao gót, tôi đổ nhào vào lòng một người.

Là Triệu Hồng Nghiệp.

Chỉ nghe ta lạnh lùng với vị khách nữ:

“Không dám phiền phu nhân Vương, vợ tôi tôi tự biết lo.”

Phu nhân Vương thu tay lại, nụ lại quay về vẻ xã giao:

“Hồng Nghiệp à, không ngờ cháu lại có gu lạ thế, chọn một nông thôn. Nghe dân quê cả tuần mới tắm một lần, trên người lúc nào cũng có mùi đất, sau này cháu phải nhắc ấy chăm tắm vào nhé.”

Nghe thì như , lời lẽ đầy sự mỉa mai và khinh thường.

Triệu Hồng Nghiệp đưa tay ôm lấy eo tôi, kéo sát vào người mình, rồi cúi đầu khẽ hít bên cổ tôi, nhạt:

“Đó là lời của mấy người thiếu hiểu biết. Vợ tôi rất thơm, là mùi hương tự nhiên thoang thoảng, chứ không nồng nặc như ai kia – hóa trang quá tay, mùi xộc cả người.”

“…” – Sắc mặt phu nhân Vương biến đổi, không phát tác. Bà ta chỉ nâng ly rượu lên, uống cạn một hơi, xem như giữ thể diện.

4

Triệu Hồng Nghiệp vừa kéo tay tôi, dẫn tôi đi chúc rượu các vị khách.

Vẻ mặt ta như đang tuyên bố với cả thế giới: Người phụ nữ này là của tôi, ngoài tôi ra, đừng ai dám xấu ấy.

Hoặc có thể mang ý khác: Đã là của tôi thì chính là tốt nhất, dù không tốt… cũng phải là tốt.

Ngây thơ, có phần trẻ con, tôi lại thấy… dễ thương thật đấy.

Tối tân hôn, tôi cứ tưởng Triệu Hồng Nghiệp sẽ chẳng thèm ngủ chung giường với tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...