"Tôi thấy đúng, đúng là tôi không hợp quản lý tiền bạc. Vậy từ giờ, mọi chi tiêu trong nhà sẽ do lo liệu, tất cả mọi thứ sẽ do đảm đương."
Tôi biết, với kiểu người như Lưu Kiến Quốc, lý lẽ chẳng bao giờ có tác dụng. Người như gã ta không cảm thấy đau đớn cho đến khi chính mình bị tổn thương.
Thấy tôi , Lưu Kiến Quốc hơi khó chịu, phản đối: "Vợ ơi, là đàn ông, sao có thể lo toan những việc vặt vãnh trong nhà !"
"Anh không phải kế toán sao? Trong nhà có gì khó khăn đến mức không xoay xở nổi à? Đến tôi còn lo , huống chi một người đặc biệt giỏi tiết kiệm như ."
Tôi với giọng châm biếm, khiến sắc mặt gã ta lập tức thay đổi.
Lúc này, gã ta mới nhận ra tôi không hề , vẻ mặt có chút khó chịu.
"Ôn Ý! Chẳng phải em không vui vì không đưa lương cho em sao? Được thôi, nếu em cứ muốn căng như , sẽ lo quản gia, để xem nhà mình tiêu tốn bao nhiêu! Dù gì kế toán bao nhiêu năm nay cũng không phải chuyện vô ích. Đến lúc không cho em quản nữa thì đừng có mà khóc!"
Tôi gật đầu, mỉm nhẹ: "Tùy ."
Nói xong, tôi bế Nữu Nữu về phòng ngủ rồi tiện tay khóa trái cửa.
Có lẽ trong khoảng thời gian tới, tôi không muốn nằm chung giường với Lưu Kiến Quốc.
Gã ta đứng ngoài gõ cửa một hồi, thấy tôi không đáp lại thì đành lủi thủi về phòng khách ngủ.
Nữu Nữu nằm trong nôi, đôi mắt tròn xoe tôi đáng vô cùng, khiến lòng tôi trào lên một niềm ấm áp.
Thật ra, từ năm ngoái tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn với Lưu Kiến Quốc, lúc đó tôi đang mang thai. Dù ban đầu không hài lòng, gã ta cũng đã bỏ tiền ra.
Tôi từng nghĩ chúng tôi có thể sống yên ổn, không ngờ Lưu Kiến Quốc lại nghĩ xấu về tôi như . Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa mình và gã ta.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, giúp việc mà tôi đã đến. Hiện tại tôi đã đi lại, Nữu Nữu mới chỉ năm tháng tuổi, không thể để bé ở nhà một mình. Mẹ tôi sức khỏe không tốt, còn mẹ Lưu Kiến Quốc thì không chịu giúp, viện cớ là phải ở nhà chăm sóc bố chồng tôi.
Vậy là mẹ tôi nhờ cậu giới thiệu một giúp việc đáng tin. Thậm chí tiền lương của ấy mỗi tháng cũng do mẹ tôi trả. Tôi định tự chi trả, mẹ thương tôi, cứ rằng nhà không có gì nhiều để tiêu pha, ông bà vẫn trồng rau, nuôi gà vịt, chi phí cũng không đáng là bao.
Không thể cãi lại bà, tôi đành phải đồng ý, mỗi tháng tôi vẫn lén gửi một ít tiền vào tài khoản của ông bà.
Lúc này, Lưu Kiến Quốc mới lồm cồm thức dậy. Gã ta nhăn mặt tôi, trách móc: "Ôn Ý, sao giờ này em mới dậy? Anh sắp đi rồi, không có ai nấu bữa sáng, thì ăn gì?"
Tôi gã, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn .
Trong mắt gã ta, chỉ có tôi mới là người phải đi nấu bữa sáng.
"Anh không có tay à? Anh không tự nấu sao?"
Tôi không thèm che giấu thái độ bực dọc.
Lưu Kiến Quốc rõ ràng sững người, sau đó không thể tin mà lên tiếng: "Ôn Ý! Em lại nổi điên gì ? Em có biết đi mỗi ngày vất vả thế nào không? Anh kiếm tiền là vì ai chứ? Không phải để em và Nữu Nữu có cuộc sống tốt hơn sao?"
4
Tôi khoanh tay trước ngực, gã ta với ánh mắt khinh thường.
Gã lúc nào cũng là vì tôi, thử hỏi gã đã bỏ bao nhiêu tiền vào cái nhà này?
Người trưởng thành không tin vào , họ chỉ tin vào tiền. Nơi có tiền là nơi có .
Không kiềm chế , tôi buông lời chế giễu gã:
"Không có tôi, sẽ không đi à? Anh sẽ không ăn cơm à? Đừng là vì tôi, tôi thấy ghê tởm!"
Nói xong, tôi không thèm phản ứng của gã mà bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cãi vã thêm nữa chỉ khiến tôi trễ , và việc bị trừ lương vì gã thì thật chẳng đáng chút nào.
Lưu Kiến Quốc bị tôi phản ứng như , sửng sốt một lúc, mặt gã đỏ bừng lên.
Bạn thấy sao?