2
Tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của Lưu Kiến Quốc, nên đợi đến tối mới gọi cho gã.
Gã ta không ngớt lời khen ngợi tôi là một người phụ nữ tốt, rằng nếu không có tôi, chắc bố chồng đã không thể phẫu thuật, tôi là ân nhân của cả nhà họ Lưu, còn bảo kiếp trước đã tích phúc mới cưới tôi.
Nhưng gã tuyệt nhiên không hề hỏi xem tôi có đủ tiền không.
Lúc đó tôi đã cảm thấy có chút bất thường, vì đang mang thai, nên tôi không nghĩ nhiều.
Đến khi Lưu Kiến Quốc đi công tác về, bố chồng đã qua cơn nguy hiểm, chuyển sang phòng bệnh thường, các khoản chi phí tiếp theo tôi đều tự trả, Lưu Kiến Quốc vẫn không nhắc gì về tiền bạc.
Khi bố chồng xuất viện, tôi gần như đã cạn kiệt.
Kết hôn hai năm nay, tôi hầu như chẳng để dành gì, thậm chí còn không mua nổi một bộ đồ mới cho bản thân. Tôi bắt đầu ầm lên với Lưu Kiến Quốc, ban đầu gã cứng rắn không chịu giao tiền cho tôi, bảo tôi tiêu xài phung phí, còn sao lương cũng như nhau mà gã ta có thể để dành , còn tôi thì không.
Cuối cùng, tôi đe dọa sẽ thai và ly hôn, gã mới miễn cưỡng chuyển bốn vạn vào tài khoản của tôi, bảo sẽ xem kết quả sau một năm. Giờ thì trong thẻ chỉ còn lại năm nghìn.
Lưu Kiến Quốc giận đến mức bốc hỏa.
"Đã bảo rồi, không để giữ tiền, giờ thì sao? Bốn vạn trôi sạch sẽ!"
Giọng gã ta to đến mức Nữu Nữu trong phòng thức dậy khóc òa lên.
Đã bực bội sẵn, tiếng khóc của con càng gã ta thêm cáu.
"Ôn Ý, ngay cả Nữu Nữu cũng không hài lòng với ! Cô xem, cái gì thế hả? Có phải giấu tiền rồi không?"
Tôi cảm thấy Lưu Kiến Quốc thật vô lý.
Kể từ khi gã ta đưa tôi bốn vạn, gã ta không còn đi ăn ngoài một hai lần mỗi tháng như trước, thậm chí bữa nào cũng đòi phải có thịt cá, quần áo giày dép thì thoải mái bảo tôi mua cho.
Tôi rất tức giận, nghĩ rằng gã ta không hề hiểu rằng để duy trì một gia đình cần bao nhiêu tiền. Nếu không có lương của tôi, thì số tiền bốn vạn này nhiều lắm cũng chỉ đủ tiêu trong nửa năm.
"Anh nghĩ bốn vạn là nhiều lắm sao? Anh không ăn không uống à? Tiền trả góp xe không cần à? Quan hệ xã giao không tốn tiền à? Con cái tự dưng sinh ra, lớn lên mà không tốn đồng nào đúng không?"
Thấy tôi cãi lại đanh thép như , Lưu Kiến Quốc càng giận dữ.
"Chúng ta hai người ăn hết bao nhiêu đâu? Xe thì chẳng phải em có lương đấy sao? Quan hệ xã giao cũng không tốn bao nhiêu! Con nít nhỏ xíu, sữa bột có vài trăm một hộp, nó ăn bao nhiêu?"
"Tôi kế toán, rất nhạy bén với dòng tiền, không lừa tôi đâu, chúng ta tiêu hết bao nhiêu tôi biết rõ!"
"Nói đi Ôn Ý, có phải giấu tiền không? Hay là tiêu cho gã đàn ông nào bên ngoài rồi?"
Lời lẽ của Lưu Kiến Quốc thật khó nghe, nếu không phải tôi đang bế con , tôi đã nhịn không nổi mà tát gã ta một cái.
"Lưu Kiến Quốc!"
"Ý là gì? Trong mắt , tôi là loại người như sao?"
Thấy tôi tức giận, giọng gã ta cũng dịu xuống.
"Vợ à, không có ý đó, chỉ là tức quá nên lỡ lời."
"Đừng giận mà, chỉ là xót tiền thôi, dù sao bốn vạn đối với nhà chúng ta cũng không phải ít, giờ chỉ còn lại năm nghìn, có hơi kích !"
Tôi lạnh lùng Lưu Kiến Quốc, nhẹ nhàng dỗ dành con trong lòng.
Thấy tôi im lặng, gã ta càng lo lắng hơn.
"Vợ à, em đừng im lặng như thế mà, nhà mình cũng đâu giàu có gì, đã là em không thích hợp giữ tiền rồi. Từ giờ tiền lương sẽ tự giữ, còn tiền lương của em cũng không đụng đến, em tiêu sao tùy ý, thấy tốt với em không?"
Nói rồi, Lưu Kiến Quốc còn rướn người tới định ôm Nữu Nữu, tôi tránh đi.
3
Tôi không hiểu sao Lưu Kiến Quốc lại có thể ra những lời như . Nghe gã ta thì có vẻ hợp lý, thực tế, lương của tôi lại tôi chi tiêu cho bản thân mình ít nhất, mà gã ta vẫn thản nhiên bảo tôi cứ tùy ý mà dùng.
Bạn thấy sao?