Nói đến lĩnh vực mình giỏi, Cố Thừa Khải cuối cùng cũng trở lại bình thường.
"Thú nhân muốn kéo dài tuổi thọ, chỉ có thể dùng thuốc ức chế. Toàn thế giới đều đang nghiên cứu loại thuốc này, mà cách đây không lâu, tôi nhận điện thoại, phòng thí nghiệm của chúng tôi đã nghiên cứu thành công."
Bốn mắt nhau, ánh mắt Cố Thừa Khải sắc bén, như thể đã nắm chắc phần thắng.
Tôi nhíu mày, trầm giọng :
"Anh những điều này, có ý gì? Nói thẳng ra, những thứ chuyên môn này, tôi nghe không hiểu lắm?"
"..."
Phong Dực lên tiếng:
"Anh ta muốn dùng thuốc ức chế để đàm phán với nhà họ Đồng, để họ đổi người khác đến gả cho tôi. Đến lúc đó, vì áp lực của gia tộc, ngay cả cha em cũng không gì ."
Giải thích xong, lại hỏi:
"Cố thiếu, nếu tôi không muốn cưới người khác thì sao?"
"Vậy thì chỉ còn cách để An An gả cho một thú nhân khác."
Điên rồi.
Tên này điên rồi.
Hắn không có , cũng không để Phong Dực có .
Hắn căn bản không phải thật sự muốn giải cứu tôi, mà chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu thắng khi đánh bại đối thủ cạnh tranh.
Cố Thừa Khải lại đưa tay về phía tôi:
"An An, quay về bên tôi, chúng ta coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Dự án của tôi đã thành công rồi, sau này tôi sẽ có nhiều thời gian ở bên em!"
Ba năm trước, trong buổi tiệc tối kỷ niệm ngày thành lập trường, hắn với tư cách là cựu sinh viên danh dự đến dự tiệc.
Có một tiết mục là ghép đôi ngẫu nhiên, những người bốc số giống nhau sẽ cùng nhau nhảy một điệu.
Khi Cố Thừa Khải mặc vest lịch lãm, từ từ đưa tay về phía tôi, các cùng phòng đều kinh ngạc, đàn lạnh lùng trong truyền thuyết mà lại tham gia hoạt giao lưu như thế này.
Tối hôm đó, tôi nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, trái tim vui sướng theo từng bước nhảy.
Nhưng hôm nay, tôi không còn mong chờ hắn nắm tay nữa.
"Đây là chuyện riêng của nhà họ Đồng chúng tôi, trước khi nhận thông báo của gia tộc, tôi sẽ không đồng ý bất cứ chuyện gì với .
"Chú Đức, tiễn khách."
7
Tôi và Phong Dực đợi ở biệt thự một tuần.
Vẫn không đợi bất kỳ tin tức nào.
Yên tĩnh đến mức có chút kỳ lạ.
"Phong Dực, hay là chúng ta bỏ trốn đi? Đến rừng sâu núi thẳm, đi săn, em nấu ăn, lánh xa sự đời."
Anh khẽ: "An An, em lại lần nữa xem?"
"Nói đàng hoàng đấy, nghiêm túc chút đi!"
Nghe , nghiêm túc: "An An, em còn nhớ lúc trước đã gì không?"
Anh từng câu từng chữ gợi lại ký ức của tôi:
"Em , em không tôi, lấy tôi chỉ vì muốn nhặt thứ có sẵn. Vậy bây giờ em lại muốn bỏ trốn với tôi, là vì cái gì?"
Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc.
Tôi trực tiếp hôn lên môi .
"Em thừa nhận, em rồi. Nhưng bây giờ phải xoay chuyển thế cục này như thế nào?"
"Đợi thêm một chút nữa."
"Đợi cái gì?"
Vừa dứt lời, cha tôi gọi điện đến.
"Con à, váy cưới của con khi nào thì xong? Hay là cứ đăng ký kết hôn trước đi?"
Tôi đỡ trán: "Ông Đồng, bây giờ là lúc để cân nhắc những chuyện này sao?"
Cha tôi ha ha vài tiếng.
"Con bảo bối, con xem hot search hôm nay trước đã."
"Thuốc ức chế mới nghiên cứu thành công, nhiều đại gia tranh nhau mua, thậm chí có kẻ đầu cơ bán lại với giá trên trời!"
Nhóm của Cố Thừa Khải không bí ẩn gì, muốn mua thì trực tiếp tìm họ là , cần gì phải để mấy người đầu cơ ăn chênh lệch?
Trừ khi là bị chính nhóm của hắn từ chối bán.
"May nhờ con rể hiền đưa ra ý kiến hay! Bây giờ thuốc ức chế đã có trong tay, đám cưới của hai đứa phải nhanh chóng tổ chức thôi!"
Tôi vẫn hơi lo lắng: "Lỡ chẳng may Cố Thừa Khải cũng nghĩ đến việc này, tay chân vào thuốc thì sao?"
Cha tôi thở dài: "Cái đầu óc này của con đúng là không giống cha tí nào! Con rể, con giải thích rõ ràng cho vợ con đi!"
Phong Dực cũng có chút bất lực:
"Chúng ta đương nhiên không thể chỉ mua một phần, Cố Thừa Khải cũng không thể tự hủy hoại danh tiếng của mình, công khai tuyên bố rằng một nửa số hàng bán ra đều là hàng giả.”
Bạn thấy sao?