Ai ngờ trên đường về gặp tai nạn, tôi không bị thương nặng chiếc vòng ngọc lại vỡ.
Hắn nghe xong đầu đuôi sự việc qua điện thoại, không an ủi, chỉ lạnh lùng.
"Chỉ là em nghĩ bận quá, không có thời gian chuẩn bị quà nên mới lặn lội đường xa đến đây. Em đang đau lắm, có thể đến thăm em không?"
"Biết đau thì sau này ngoan ngoãn một chút, tôi còn phải họp, cúp máy đây."
Tôi ấm ức không thôi, cúp điện thoại rồi lại nhắn tin:
[Anh không đến thăm em , vài lời hay ho cũng không à?]
Không trả lời.
Mãi đến chiều hôm sau, hắn mới xuất hiện ở phòng bệnh.
Vừa thấy khuôn mặt đẹp trai đó, tôi lại hèn hạ nhào tới:
"Cố Thừa Khải, người ta đau, xoa bóp cho người ta đi?"
Hắn đẩy mắt kính, không chút lòng.
"Đồng Nhược An, em lúc nào cũng hấp tấp như , sao tôi dám dẫn em đi gặp bà nội?"
"Gì, ý là gì?"
"Tiệc mừng thọ bà nội, tôi sẽ giúp em chuẩn bị một món quà, em dưỡng thương cho khỏe, không cần đến dự."
Tôi cố kìm nước mắt: "Đồng Nhược An em từ bé đến lớn, tham gia biết bao nhiêu tiệc tùng, cho rằng em sẽ mất mặt trong những dịp như sao?"
Hắn nhíu mày, thoáng hiện lên vẻ bực bội.
"Tôi tốt bụng bảo em nghỉ ngơi, em cứ phải hiểu lầm ý tôi, thì em muốn nghĩ sao cũng ."
Cánh cửa phòng bệnh đóng sầm lại, nước mắt rơi xuống mu bàn tay tôi.
Thứ vỡ tan không chỉ có chiếc vòng ngọc.
"An An, em có nghe thấy không? Có phải con báo kia không cho em đúng không? An An!"
Cố Thừa Khải đột nhiên căng thẳng.
Tôi thu hồi suy nghĩ, thản nhiên :
"Không có thời gian gặp đâu, tiến sĩ Cố, tôi đang bận chuẩn bị đám cưới đây. Yên tâm, tôi sẽ gửi thiệp mời cho , chúng ta sẽ gặp nhau trong đám cưới của tôi."
Nhà thiết kế cất đồ nghề, gật đầu chào tôi.
Tôi vẫy tay với quản gia: "Chú Đức, tiễn khách."
Không ngờ câu này lại chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của Cố Thừa Khải.
"Khách? Khách nào? An An, em ở nhà đúng không? Đợi tôi, tôi đến ngay!"
Tôi hứng lên, dứt khoát chọc tức thêm một chút.
"Tôi và Phong Dực đang chuẩn bị ..."
Mấy chữ “thủ tục cho đám cưới” bị Phong Dực nuốt mất.
Như trừng , hôn tôi đến mức gần ngạt thở mới chịu buông ra.
"Nói chuyện với người cũ vui thế, quên mất bên cạnh còn có người vẫn đang tồn tại à?"
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào thét của Cố Thừa Khải:
"Hai người đang chuẩn bị gì? Đồng Nhược An, em không biết ngại ngùng gì hết sao?"
Phong Dực cầm điện thoại:
"Cố thiếu chậm chạp không cúp điện thoại, là thích nghe phát sóng trực tiếp sao? Nhưng mà, cho dù Cố thiếu thích, tôi cũng sẽ không để người ngoài dòm ngó An An. Chúng tôi còn chuyện quan trọng, không chuyện với Cố thiếu nữa, gặp nhau trong đám cưới."
Tút...
Anh ném điện thoại sang một bên, quay người lại, kéo tôi đè xuống:
"Tự chọn, bồn tắm hay bồn rửa tay?"
Hai chân tôi mềm nhũn: "Em chọn tấm nệm trị giá cả triệu của em."
Phong Dực thu tay lại, vác tôi lên vai, vỗ một cái:
"Trời nóng, tắm bồn với cánh hoa, thấy thế nào?"
Tắm xong đi ra, tôi mệt lử, Phong Dực lại sảng khoái.
Cộc cộc...
Ngoài cửa vang lên giọng Đức:
"Tiểu thư, Cố thiếu gia vẫn đợi ở cửa, không gặp một lần không chịu đi."
Tôi vươn vai, vốn không muốn nhúc nhích khi thấy vết hôn trên cánh tay, tôi lại thay đổi suy nghĩ.
"Anh báo, chân em mềm nhũn quá rồi, muốn bế em xuống."
Phong Dực hiểu ý, cúi xuống, tạo thêm mấy vết hôn nữa.
Khi bế tôi xuống phòng khách, Cố Thừa Khải siết chặt tay, ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu thủng hai lỗ trên vai tôi.
Tôi khẽ vuốt ve bờ vai vẫn còn đau nhức: "Cố thiếu có gì thì nhanh đi, chúng tôi bận lắm."
Lần này hắn không đánh bài cảm, mà nhanh chóng vào thẳng vấn đề:
"Thú nhân chỉ là nửa người, mặc dù thể chất cường tráng tuổi thọ trung bình không đến năm mươi tuổi.”
"Nhà họ Đồng muốn thông qua hôn nhân để thanh lọc gen gen không thể kiểm soát , hai người kết hợp, có khả năng sinh ra hậu duệ cũng đoản mệnh như ."
Bạn thấy sao?