5.
Tôi bảo Phong Dực chuyển thùng giấy vào phòng ngủ, ngoài thời gian ăn ngủ, tôi dành gần như toàn bộ thời gian để chăm sóc chúng.
Vài ngày trôi qua, hai báo con béo lên một vòng, bế lên nặng trịch.
Tôi dùng một tay đỡ trong lòng, tay kia cầm bình sữa, có lẽ nó uống vui quá, chân trước lơ lửng duỗi ra rồi co lại.
"Phong Dực, họ mèo các bẩm sinh đều biết bú sữa mẹ à?"
"Ừm, có con lớn lên vẫn biết."
Trong đầu tôi thoáng qua một vài hình ảnh hỗn loạn, bình sữa vô thức lệch vị trí, sữa chảy ra khỏi kẽ tay tôi.
Chú báo con vẫn chưa thỏa mãn, vùng vẫy.
"Em đang hỏi đàng hoàng, báo lưu manh nhà linh tinh gì ?"
"Tôi đang phổ cập kiến thức đàng hoàng, em nghĩ gì ?"
Phong Dực nhận lấy bình sữa, tiện tay đưa cho tôi khăn giấy.
Tôi đang lau thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng gào khàn khàn vọng vào.
"An An..."
Phong Dực lạnh mặt: "Tôi ra ngoài xem."
Một lát sau, kéo một người vô gia cư vào.
Cố Thừa Khải thường ngày lạnh lùng kiêu ngạo, lúc này râu ria xồm xoàm, toàn thân lấm lem bùn đất, chiếc kính gọng vàng bị gãy một bên thõng xuống bên tai.
Vết bầm tím ở khóe mắt trông rất mới.
"Anh ăn xin suốt đường đến đây à?"
Cố Thừa Khải lảo đảo bò dậy, vịn tường mới đứng vững:
"Tôi đến trang viên hoa hồng, phát hiện không có ai, mới nhớ ra máy dò có thể tìm kiếm tung tích của người báo, vất vả lắm mới tìm đến gần đây, kết quả lại đâm xe xuống rãnh..."
Hắn đột nhiên sững sờ.
"Thứ em đang ôm trong lòng là...
"Đứa thú vật này là con ai?"
Hắn đột ngột lao tới, dọa cho báo con chui vào trong cánh tay tôi.
Nhưng Phong Dực nhanh hơn hắn, ngay khi hắn chạm vào mép giường, đã đá hắn trở lại.
Cố Thừa Khải đúng là điên rồi.
Chẳng lẽ hắn nghĩ hai báo con này là do tôi sinh ra sao?
Nhìn thấy vẻ điên điên khùng khùng của hắn, tôi bỗng thấy phiền.
"Anh ra ngoài trước đi, tôi phải cho con bú!"
"Mới mấy ngày mà em đã có con rồi? Là người báo ép em, chắc chắn là hắn ép em!"
Giọng điệu hắn gay gắt, lại định nhào tới.
Phong Dực tỏ vẻ chán ghét, túm lấy cổ áo hắn:
"Cố thiếu, vợ chưa cưới của tôi có con hay không liên quan gì đến ?"
"Tên thú nhân đê tiện vô liêm sỉ này, tôi..."
Phong Dực không để hắn hết, một phát khiến hắn ngất xỉu.
"Giờ thành ra thế này rồi, còn kêu cái gì?"
Anh lại tôi: "Đồng Nhược An, trước kia em đúng là đói thật."
*ý là bảo chị bạ đâu “ăn” đấy đó 🥲🥲
Phong Dực ném Cố Thừa Khải vào phòng khám ở thị trấn, sau khi thông báo cho người nhà họ Cố, đưa tôi và hai báo con về thành phố.
Trong thế giới người thú cùng chung sống, con người có thể nuôi thú hoang.
Cha tôi vừa thấy hai đứa nhỏ liền nhíu mày, trừng mắt Phong Dực:
"Đây không phải là con riêng của con chứ?"
Phong Dực: "..."
Giải thích xong lý do, cha tôi lại toe toét:
"Đặt tên chưa?"
Tôi có linh cảm không lành, vội vàng :
"Trai tên Đại Bảo, tên Tiểu Bảo, con đặt theo kích thước."
Ông không hài lòng lắc đầu:
"Người ta là báo, phải đặt tên thật ngầu và bá đạo. Theo cha thấy, thằng bé này để tên là Lai Phúc, còn đứa bé đặt tên là Tiểu Hoa, đặt đi."
"Cha, hai đứa này là con nuôi của con, đặt tên..."
"Phí đặt tên một đứa một trăm vạn."
"Đặt tên là chuyện lớn như , sao con có thể quyết định ? Lai Phúc, Tiểu Hoa, mau cảm ơn Đồng tổng."
6
Đã hai ngày trôi qua, tôi mới nhận điện thoại của Cố Thừa Khải.
Lúc hắn gọi, nhà thiết kế váy cưới đang lấy số đo cho tôi.
Tôi dang rộng hai tay đứng trước gương, Phong Dực cầm điện thoại, bật loa ngoài:
"An An, tôi đã xuất viện rồi, em đang ở đâu? Tôi đến tìm em."
Giọng khàn khàn trùng khớp với ký ức sâu trong tâm trí tôi.
"Cố Thừa Khải, em đang ở bệnh viện, ở đâu? Em muốn gặp ."
Lúc mới quen, là trùng vào thời điểm bà nội hắn tổ chức lễ mừng thọ.
Nghe cụ thích ngọc, tôi lái xe bốn trăm cây số, đích thân đến chợ đá quý để chọn nguyên liệu.
Ban đầu mọi chuyện đều rất suôn sẻ.
Bạn thấy sao?