Gả Cho Thú Nhân, [...] – Chương 3

Tôi mở tin nhắn, định gửi vị trí lại nghe thấy đầu bên kia khẽ:

"Đồng Nhược An, em chỉ muốn gặp tôi thôi chứ gì? Lần sau có thể bịa lý do nào hay hơn không?"

Ngón tay đặt trước màn hình đột nhiên cứng đờ.

Ba năm qua, tôi chưa từng trêu chọc hắn.

Hắn có phản ứng như , có lẽ là vì trong mắt hắn, những việc tôi để gần gũi hắn chẳng khác gì chuyện .

Tôi gì cũng giống như đang diễn xiếc.

Từ đầu đến cuối, chỉ có tôi là nghiêm túc.

"Em muốn gặp có gì sai? Hay là, thực sự muốn em gả cho người khác?"

Giọng hắn mang theo tức giận:

"Đồng Nhược An, tôi ghét nhất trò vờ vịt như thế này, em muốn gặp tôi thì tự lăn đến đây!"

Như có chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, cả trái tim đều lạnh toát.

"Anh chờ đấy!"

Lần đầu tiên, tôi cúp điện thoại trước.

Bữa tối, Phong Dực lại đến đưa mì ăn liền.

Áo ba lỗ trắng bó sát vào người, gấu áo sơ vin vào quần, cơ bụng ẩn hiện theo nhịp thở.

Tôi thấy báo cũng khá là phong độ đấy.

Yêu người mình theo đuổi mệt thế này, chẳng bằng luôn người mình.

Lúc buông đồ ra, định rời đi, tôi liền nắm lấy tay :

"Đừng giận nữa, không?"

Anh không cử , cũng không gì.

Đều là người lớn cả, không từ chối cũng coi như một kiểu trả lời.

Tôi hôn lên lòng bàn tay : "Phong Dực, em là vợ chưa cưới của , nỡ để em ăn mì ăn liền mỗi ngày sao?"

Tôi thấy đồng tử của hơi giãn ra, đôi mắt lại chuyển sang màu hổ phách.

Tai thú cũng mọc ra.

Trước mắt tối sầm lại.

Anh giữ chặt cằm tôi, nụ hôn đột ngột rơi xuống.

Sức mạnh khổng lồ khiến tôi ngã ngửa ra sau.

"Em chuyển đến ở với tôi, tôi sẽ tha thứ cho em.”

Tôi bị hôn đến choáng váng, đầu óc tạm thời không nghĩ gì.

"Được."

Một lát sau, Phong Dực bưng đến bốn món ăn một canh nóng hổi, ân cần bế tôi đến chiếc ghế sofa nhỏ trước bàn trà.

Tôi ăn ngấu nghiến, chỉ thấy cuộc sống lại tràn đầy hy vọng.

"Phong Dực, đúng là con báo nấu ăn ngon nhất mà em từng gặp!"

Mắt rực sáng, như thể tôi mới là thức ăn.

"Tôi không chỉ nấu ăn ngon, mà còn rất giỏi những việc khác nữa.”

"Em có muốn thử không?"

Tay tôi run lên, tờ khăn giấy vừa rút ra từ từ rơi xuống.

"Nghe , họ mèo các đều có gai ngược đúng không?"

Mắt Phong Dực hơi pha chút ánh đỏ.

Anh rút một tờ khăn giấy khác, nhẹ nhàng lau miệng cho tôi, như thể đang lau một tác phẩm nghệ thuật.

"Cũng có thể thu lại."

Vừa dứt lời, đột nhiên bế tôi lên.

Cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, tôi không khỏi kêu lên một tiếng.

Phong Dực vừa hôn vừa bế tôi đến bên giường:

"Đừng sợ, tôi sẽ nhẹ nhàng."

Rèm cửa lay , cuốn theo hơi ẩm nặng nề của gió núi.

Gió lớn quá.

Tôi bám vào vai , cắn mạnh một cái:

"Đồ dối!"

Phong Dực rên lên một tiếng, giọng lại mang theo ý :

"An An, tôi đã nhẹ lắm rồi.”

"Cái nên thu cũng đã thu rồi.”

"Em thả lỏng ra nào..."

Tôi vẫn thấy không hả giận, dùng sức nắm lấy tai thú của , định khiến cũng phải đau đớn, ai ngờ lại khiến sướng hơn.

"Tiểu thư Đồng, em thích chơi trò kích thích hả?"

Anh đột nhiên quỳ dậy, tiện tay bế tôi lên.

"Đi, đi đâu thế?"

Anh không trả lời, đi thẳng đến tủ quần áo, bắt tôi dựa lưng vào tường, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy gương toàn thân trên cánh tủ.

"Nhìn cho rõ, có kích thích không?"

"Anh quá đáng, người đi!"

“Không phải mình đang đây à?”

...

4.

Tôi ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao.

Phong Dực cởi trần, bưng chiếc bàn nhỏ quen thuộc vào.

Một bát cháo thịt nạc, ba đĩa thức ăn nhỏ, còn có một chén canh chim bồ câu.

"Vừa mới dậy đã cho em ăn đồ bổ thế này, đồ báo mưu mô!"

"Không cho em ăn đồ ngon thì tôi ăn gì ?"

Nhìn thấy vết cắn và vết xước trên người , tôi thu lại mấy lời định .

Tên này giống như pháo, đụng cái là nổ.

Tôi phải bồi bổ thêm mấy ngày, không thì sớm muộn gì cũng chỉ có thể nằm liệt trên giường.

Giám sát tôi ăn hết canh, mới lên tiếng:

"Tiểu thư Đồng, ngủ cũng ngủ rồi, danh phận vợ chưa cưới cũng đã nhận rồi, giờ nghiêm túc bàn chuyện cưới xin chưa?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...