Ta thay tiểu thư xuất giá, gả cho thế tử gia mù lòa. Đêm tân hôn, chàng sai người buộc một xâu lục lạc nơi mắt cá chân ta. Khi ấy, ta ngỡ rằng bởi chàng không thể nhìn thấy, nên mới sinh tâm đề phòng. Thế nhưng, đêm nào tiếng lục lạc ấy cũng bị chàng làm cho vang lên leng keng không dứt. Rốt cuộc, ta nhịn không được mà cất tiếng hỏi: “Không phải nói thế tử gia thân mang trọng bệnh, sớm muộn cũng quy thiên hay sao? Cớ sao lại tinh lực dồi dào đến vậy?” Đôi mắt mờ đục kia bỗng chốc trở nên sắc bén, chàng khẽ vén sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán ta, thanh âm trầm thấp thì thầm: “Yên tâm, vi phu quyết sẽ không để nàng phải thủ tiết.”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?