4
Cố Ngọc Hiên là nghĩa tử của phụ thân ta. Vốn là con của cố nhân, cha mẹ mất sớm, mà phụ thân ta lại không có con trai, nên đã đưa hắn về nuôi dưỡng trong phủ. Lớn lên một chút, hắn bắt đầu giúp phụ thân quản lý cửa hàng, ăn buôn bán, rất phụ thân thích và tín nhiệm.
Kiếp trước, phụ thân cũng từng có ý muốn gả ta cho hắn, để hắn nhập cữu vào Thẩm gia. Chỉ tiếc rằng khi đó ta đã bị Tiêu Cảnh Tàng cho mê muội đầu óc. Mãi đến sau này, khi hắn muốn đưa ta bỏ trốn, lại bị Tiêu Cảnh Tàng vạn tiễn xuyên tâm, ta mới bàng hoàng nhận ra — người mà ta vẫn luôn xem là ca ca ấy, thật ra luôn thầm thương ta.
Cố Ngọc Hiên là nghĩa tử của phụ thân, nên tâm tư của người tất nhiên cũng nghiêng về phía hắn. Nghe ta muốn gả cho Ngọc Hiên, phụ thân mừng rỡ ra mặt: “Yên Yên, con thật sự nguyện ý gả cho Ngọc Hiên ư?” “Tốt! Phụ thân lập tức đi từ chối vị Tiêu Thái thú kia.”
Người dịu dàng xoa đầu ta như trấn an, rồi từ sau tấm bình phong bước ra, mặt đầy áy náy: “Ây da, Tiêu Thái thú, thật ngại quá. Được ngài ưu ái là phúc phận của tiểu nữ, chỉ tiếc… con nhỏ của ta đã có hôn ước, e rằng chuyện hôn sự này, Thẩm mỗ không thể nhận lời.”
Tiêu Cảnh Tàng nghe liền nhíu mày: “Bản quan muốn cưới là đại tiểu thư Thẩm Yên của quý phủ, chứ không phải nhị tiểu thư Thẩm Quỳnh.”
Phụ thân ta khẽ nhếch môi, mà như không : “Trưởng nữ của Thẩm mỗ – Thẩm Yên – sớm đã hứa gả cho nghĩa tử của ta, Cố Ngọc Hiên. Hôn sự từ đầu năm đã bắt đầu chuẩn bị rồi.”
“Tiêu Thái thú, ngài đến lần này… e là có chút không đúng lúc rồi…”
Câu kế tiếp, phụ thân ta không dám nốt. Bởi vì Tiêu Cảnh Tàng đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế, ánh mắt sắc như dao găm thẳng về phía tấm bình phong.
Ta sợ đến mức mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, cảm giác máu toàn thân như đông lại. Ta thật sự rất sợ hắn, sợ đến run rẩy.
Rõ ràng biết hắn không thể thấy ta, lại cảm giác ánh mắt ấy đã xuyên thấu cả cơ thể ta rồi. Không còn mặt mũi nào ở lại, ta hèn nhát xoay người bỏ chạy, không dám lưu lại thêm một khắc nào trong hoa sảnh.
Hu hu… phụ thân, nữ nhi bất hiếu. Chuyện đuổi Tiêu Cảnh Tàng, đành nhờ người gánh vác rồi!
5
Ta không biết cuối cùng Tiêu Cảnh Tàng rời phủ bằng cách nào, chỉ biết đêm đó, phụ thân gọi ca ca Ngọc Hiên vào phòng cùng uống rượu.
Sáng hôm sau, nhũ mẫu dẫn ta đi thỉnh an dì và phụ thân, lại vừa khéo bắt gặp ca ca Ngọc Hiên từ trong phòng đi ra. Người vốn luôn điềm đạm chững chạc, mà vừa trông thấy ta, mặt liền đỏ bừng, quay người bỏ chạy.
Tôn mụ mụ bên cạnh dì híp mắt với ta: “Đại tiểu thư, lão gia cùng phu nhân đã bàn xong, chuẩn bị gả người cho thiếu gia Ngọc Hiên rồi đấy.”
Chuyện hôn sự này là do chính miệng ta thưa với phụ thân, ta tất nhiên biết rõ.
Nhưng… chẳng phải huynh ấy thích ta sao? Thế thì chạy cái gì chứ?
Ta sắp xuất giá rồi, phụ thân và dì đều rất vui mừng. Một bên là nữ nhi ruột thịt, một bên là nghĩa tử thân thiết — vừa gả con , lại vừa cưới con dâu.
Dì ôm ta khóc hồi lâu, rồi mới lấy ra một chiếc hộp trang điểm, nhẹ nhàng đặt vào tay ta: “Đây là đồ cưới mà mẹ ruột con để lại cho con, cuối cùng cũng có thể trao tận tay con rồi.” “Con à… Ngọc Hiên là đứa trẻ mà ta và lão gia nuôi từ nhỏ, thành thật đôn hậu, nay con có chốn yên ổn gửi gắm, ta dù có chết, dưới suối vàng cũng có thể ăn với mẹ ruột con rồi.”
Dì là dì ruột của ta, từ nhỏ đã rất thương ta. Dù sau này sinh thêm muội muội, cũng chưa từng vì ta ngốc nghếch mà ghét bỏ. Thấy dì khóc, ta cũng không kìm , đưa tay lên chấm nước mắt.
Ta lấy khăn tay ra lau nước mắt cho dì, dịu dàng an ủi: “Dì đừng khóc nữa… dì cũng là mẫu thân của con mà.”
Dì nghe thì ngây người, trừng mắt ta, quên cả khóc. Thẩm Quỳnh ở bên cạnh reo lên: “Mẹ! Tỷ tỷ hình như thông minh ra rồi!”
Dì lập tức lườm nàng một cái, kéo ta ôm chặt vào lòng: “Nói bậy gì thế? Tỷ tỷ con vốn dĩ chẳng ngốc bao giờ.” Rồi lại xoa đầu ta, : “Yên Yên của chúng ta sắp xuất giá rồi, biết suy nghĩ rồi.” “Ngọc Hiên đúng là có phúc đấy…”
6
Cố Ngọc Hiên vốn là nghĩa tử của Thẩm gia, nay nhập cữu rể, cũng chẳng mấy phiền phức. Ngày lành chọn vào mồng tám tháng sau, đúng dịp hoàng đạo cát nhật. Đến lúc đó, tân lang sẽ cưỡi ngựa đi trước, hoa kiệu theo sau, mang theo hồi môn rước quanh thành một vòng rồi quay về là xong nghi thức.
Ta mười tám tuổi mới xuất giá, kể ra cũng là muộn, bởi hồi môn, hỉ phục hay châu trang gì đó, dì đã chuẩn bị từ mấy năm trước, thành ra cũng chẳng vội vàng.
Dì dẫn ta và Thẩm Quỳnh cùng cả một đoàn người đi đến chùa Hàn Sơn ngoài thành dâng hương, cầu cho ta và Cố Ngọc Hiên hôn nhân thuận lợi, Thẩm Quỳnh và Trình Tiêu trăm năm hòa hợp. Dù sao sau khi hôn lễ của ta và Ngọc Hiên kết thúc, kế tiếp sẽ là hôn sự của Thẩm Quỳnh và Trình Tiêu.
Khấn vái xong, dì ở lại cùng trụ trì tọa thiền đàm đạo. Thẩm Quỳnh đã hẹn với Trình Tiêu gặp nhau ở sau núi, từ sớm đã tung tăng chạy mất.
Còn ta, nhàn rỗi không việc gì , liền dạo quanh chùa một vòng, chẳng ngờ lại đi lạc mất nha hoàn. “Tương Nhi? Tương Nhi, ngươi đi đâu rồi?”
Ta bắt đầu sốt ruột. Từ nhỏ đến lớn bên cạnh luôn có người kè kè theo sát, nay đột nhiên chỉ còn một mình, trong lòng không khỏi thấy sợ hãi.
Vừa bước thêm mấy bước, cổ tay liền bị ai đó hung hăng túm lấy, bị kéo mạnh vào góc tường phía sau giả sơn.
Ta hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, trong lòng mơ hồ biết là ai, lại không dám mở mắt — sợ thật sự sẽ thấy hắn.
Giọng trầm lạnh của Tiêu Cảnh Tàng vang lên ngay trên đỉnh đầu:
“Yên Yên, là ta.” “Nàng cũng sống lại rồi, đúng không?” “Nhưng… vì sao nàng lại muốn gả cho người khác?”
Giọng hắn run rẩy, hoảng loạn, xen lẫn cả bối rối và không cam lòng. Cứ như thể… ta vừa chuyện gì tàn nhẫn lắm .
Khoảnh khắc ấy, tim ta như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Tiêu Cảnh Tàng gọi ta là “Yên Yên”. Hắn “cũng”. — Hắn cũng sống lại một lần nữa sao?
7
Nhận ra điều đó, toàn thân ta lập tức hoảng loạn. Kiếp trước, ta đã thê tử của Tiêu Cảnh Tàng suốt mười năm, ngày đêm kề cận. Ta hiểu quá rõ con người hắn là thế nào. Chỉ cần hắn còn sống, thì ta… và cả nhà ta… tuyệt đối không thể sống yên ổn.
Không. Ta không thể để hắn biết ta nhớ rõ mọi chuyện. Kiếp này… ta tuyệt đối không thể có bất cứ liên quan gì tới hắn nữa.
Ta bật khóc, vừa giãy giụa vừa vung tay đánh hắn: “Ngươi là ai?! Bắt Yên Yên gì?!” “Dì ơi! Quỳnh nhi! Cứu ta với! Cứu ta!”
Tiêu Cảnh Tàng không ngờ ta lại lên, liền ôm chặt ta vào lòng, vội vã đưa tay bịt miệng ta: “Yên Yên, đừng kêu…”
Nhưng ta liền túm lấy tay hắn, hung hăng cắn mạnh vào hổ khẩu. Một cú cắn ấy, mang theo nỗi hận sâu tận xương tủy của cả hai kiếp, tuyệt không nhẹ tay.
Ta cứ tưởng hắn sẽ vì đau mà buông tay. Nào ngờ, hắn chỉ khẽ rên một tiếng, rồi lại siết chặt ta hơn. Mặc cho ta dùng hết sức vùng vẫy, hắn cũng không chịu buông lỏng.
Ta khẽ sững người khi cảm nhận vị máu tanh mằn mặn nơi đầu lưỡi. Thấy ta ngoảnh lại , hắn liền giơ tay áo lên, dịu dàng lau mồ hôi lấm tấm trên trán ta do giãy dụa mà đổ ra, rồi mỉm ta.
Hắn thật sự rất đẹp — kiểu đẹp đến ngỡ ngàng, đẹp đến mức dù trong đầu ta chỉ còn lại oán hận với hắn, cũng vẫn phải thừa nhận là… lòng trong một thoáng.
Kiếp trước, ta là một kẻ ngốc. Nhưng kiếp này, ta chỉ là một kẻ không còn quá ngốc mà thôi. Sẽ không vì hắn đẹp trai mà lại ngu xuẩn thích hắn nữa.
Nước mắt ta rơi lã chã không ngừng, từng giọt tí tách như trút hết tủi nhục trong lòng. Tiêu Cảnh Tàng ta, mày nhíu thật sâu, bàn tay đang nắm lấy ta cũng dần buông lỏng.
Ta chớp lấy thời cơ, mạnh tay đẩy hắn ra, vừa hét vừa lao ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện — ta và Tương Nhi không phải đi lạc, mà là nàng bị người của Tiêu Cảnh Tàng khống chế.
Toàn thân ta run lên vì tức giận. Kiếp này, ta với hắn đã không còn liên quan gì nữa, ta sắp thành thân rồi, hắn điên rồi sao?!
Tại sao lại với ta? Chỉ vì ta từng là một đứa ngốc? Chỉ vì ta từng… thích hắn sao?
Nhưng ta rõ ràng… đã phải trả giá cho cảm ấy rồi mà!
May thay, ta còn có người thương ta. Thẩm Quỳnh và Trình Tiêu vừa biết ta biến mất liền lập tức dẫn người đi tìm.
Bạn thấy sao?