Tổ kiểm tra quay trở lại tổng công ty báo cáo: công ty con nghiệp vụ chuyên nghiệp, quản lý chặt chẽ, nhân viên công ty đoàn kết, thân ái.
Đó đều là Giản Lộ nghe từ cái loa phóng thanh Joey. Cô đang xem xét lại hai chiếc phông đôi, là Joey mang về từ Mỹ.
Cũng nhờ công ty công tác tốt, Phương tổng phải bay về Mỹ nhận khen thưởng. Mà Joey lại thư ký của tổng giám đốc, đương nhiên phải đi theo. Chuyện này ả sướng rơn, có cơ hôi cùng tinh của tổng công ty gặp mặt là hai mắt ả đã sáng rỡ lên.
Joey trở về lại oang oang trước mặt Giản Lộ bình luận người nào là soái ca tinh của tổng công ty. Giản Lộ liền hỏi xem ai trong mắt là soái ca tinh nhất. Ai ngờ Joey rất có tinh thần dân tộc, phụ nữ tốt đương nhiên phải dành cho đàn ông Trung Quốc.
Joey còn , vẫn ưa soái ca Trung Quốc hơn. Tiệc tối ngày mai ở công ty, muốn mình càng phải rực rỡ hơn bình thường, bởi nghe đâu Lâm An Thâm cũng đến dự. Còn cảnh cáo Giản Lộ đã câu cực phẩm rồi thì đừng ăn mặc xinh đẹp gì, không lại mồi cho các bà độc thân bàn tán.
Giản Lộ hai chiếc áo đôi bật , Joey kì thực là người rất đáng .
Nhưng khả năng phải thất vọng rồi, Lão Hồ Ly Lâm An Thâm kia không có khả năng dự tiệc này , tính cách của còn không rõ.
“Đây là cái gì?” Đột nhiên bên cạnh xuất hiện cánh tay đoạt đi hai chiếc áo trên tay.
Giản Lộ giật mình hét lớn: “Ban ngày ban mặt dọa người gì?!”
Lâm An Thâm bất đắc dĩ: “Gọi em hai lần em cũng không trả lời…” Sau đó vào hai chiếc áo mới lấy . Thứ quần áo lòe loẹt, sau lưng còn có dòng chữ tiếng Anh thật lớn, hơn nữa mặt trước còn có mấy thứ óng ánh đính vào. Anh đem hai chiếc áo trả lại cho . Nữ sinh đều thích loại áo kỳ quái này…
Giản Lộ nhíu mày: “Anh không thích loại quần áo này?”
Lâm An Thâm khó hiểu: “Rất kì quái…”
“Cái này gọi là thời trang biết không…”
“Không hiểu…” Cái gì là thời trang không phân biệt giới tính, không muốn hiểu.
“Đây là áo nam có muốn hay không?”
“Không …”
“Hỏi lần cuối, muốn hay không?”
“…” Ánh mặt tóe lửa của có thể người …
“Lâm An Thâm! Anh đừng hối hận!”
“…”
Giản Lộ tức giận, ném lại hai chiếc áo vào túi: “Đây là đồ nhân!”
Lâm An Thâm nhất thời hiểu ra: “Đó là cho .”
“Không cho.”
“Em điều kiện đi.”
“Gì cũng ?” Giản Lộ .
“Đều đáp ứng.” Thái độ Lâm An Thâm kiên định.
“Nói cho em mật mã phòng .”
“Được.”
Giản Lộ sung sướng, ngoan ngoãn đưa áo cho .
Lâm An Thâm cầm chiếc áo, nắm thật chặt phòng giật lại.
“Nói mật mã đi!”
“Không .”
“Lâm An Thâm!” Giản Lộ kêu to, muốn giật lại áo. Nhưng Lâm An Thâm nhanh nhẹn tránh , tóm không , không phục: “Lâm An Thâm, là đại hồ ly! Anh gạt em!!”
“Không có.”
“Anh cho em biết mật mã!”
“Anh sẽ cho em, không phải bây giờ.”
“…”
Sau đó, Lâm An Thâm liền kéo Giản Lộ đang khóc không ra nước mắt vào phòng ăn cơm trưa. Trên bàn ăn, Giản Lộ oán hận gặm gặm miếng thịt vịt, phỏng giống như ăn thịt hồ ly.
Ăn ăn, Giản Lộ lại nhớ đến chuyện tiệc tối mai: “Đúng rồi, có biết ngày mai công ty tổ chức tiệc không?”
“Biết.”
“Em cũng muốn đi cùng thư ký Cao, không cần nấu cơm em.”
“Anh cũng đi.”
Khụ… Một câu Giản Lộ suýt chút nữa nuốt cả xương. Lâm An Thâm nhíu mày, đưa cốc nước cho , sau này không thể để vừa chuyện vừa gặm xương.
Giản Lộ vất vả lắm mới xuôi khí: “Anh biết rõ tiệc tối mai chứ? Không phải hội nghị, là tiệc đêm, cái này là cho nam nữ độc thân đến gặp mặt nha!!”
“Ừ.”
“Anh cũng không phải người độc thân thì đến xem náo nhiệt gì?”
“…” Anh không phải, có người đàn ông khác là…
“Những bữa tiệc trước kia đều trốn tiệt mà!”
“…” Ai cho em cũng đi…
“Lão Hồ Ly, suy nghĩ lại đi! Đừng im lặng như !”
“…”
Giản Lộ muốn hộc máu mà chết. Nhưng là người như , có gì cũng không thay đổi quyết tâm của .
“Em cho biết, đừng thấy ở đó tuấn nam mỹ nữ nhiều, toàn bộ đều là sản phẩm hóa học cả đó!”
“Uhm…”
“Anh cái gì?”
“Không.”
Giản Lộ trừng mặt .
Lâm An Thâm xoa xoa chóp mũi, cố gắng che dấu ý : “Tan tầm hôm nay em muốn đi mua lễ phục à?”
“Em không cần, cần à?” Nói rồi ném cho một ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Không cần.”
Giản Lộ đoán sắc mặt : “Anh trúng nữ nhân viên nào à…”
“…” Em.
Lâm An Thâm vui nẻ vẻ mặt ăn dấm của , không dám biểu lộ ra mặt.
“Hứ!” Giản Lộ ném tên hồ ly thối qua một bên không thèm để ý.
Lâm An Thâm xem người nào đó bất mãn, thầm, bộ dạng ghen tuông của cũng thật đáng .
*
Đảo mắt một cái đã đến dạ tiệc.
Giản Lộ vừa bước chân vào hội trường, ánh mắt liền liến láu coi hoa.
Nam tuấn tiêu sái, nữ thẹn thùng xinh đẹp. Lễ phục hoa lệ, trang nhã, trang dung lịch sự.
Có người ở đằng sau vỗ vai Giản Lộ, xoay mình người đằng sau, không khỏi bất ngờ.
Cái loa Joey đã thay đổi, trở thành một thục nữ xinh đẹp, cao nhã. Nhưng còn chưa kịp tán thưởng một chút đã bị Joey : “Jane! Cậu sao không mặc gì ?!”
Đổ mồ hôi. Cô một thân đều là quần áo không… Chỉ là so với mọi người có vẻ… giản dị mà thôi.
“Không phải cậu không nên ăn mặc xinh đẹp sao?”
Joey nhanh tay gõ lên trán Giản Lộ một cái: “Nha đầu kia, cậu biết nghe lời từ bao giờ?! Cậu xem, hôm nay mọi người đều rạng rỡ, xinh đẹp, cậu đến đây tảng đá à? Đừng xấu mặt mình chứ!”
Giản Lộ vô tội : “Mình có thể so với mọi người sao, mình chỉ quen… Mà hôm nay mình đến không phải vì quan hệ nam nữ, mình đến để ăn, ăn!” Còn có, cũng không phải giống như Lâm An Thâm địa vị quan trọng, muốn tham dự thì tham dự, không thì thôi. Cô cũng chẳng muốn đến coi náo nhiệt gì, là đại yến của công ty, chỉ là một viên chức nho nhỏ sao có thể không đi…
“Cậu đến như thì cũng đừng mình không nhắc trước, hôm nay là cơ hội ngàn năm có một Anson tham dự loại dạ tiệc náo nhiệt này đó Cậu xem, tất cả nhân viên nữ đều đang rục rịch rồi kìa!” Nói xong, mắt Joey cũng thêm vài phần long lanh.
Giản Lộ thở dài, mọi người đều bị Lão Hồ Ly kia mê hoặc…
Tiếp theo, Joey cũng không thèm quản Giản Lộ, tự phóng thân vào bàn tiệc, chiếm trước thị trường.
Phóng mắt toàn bộ hội trường, tiệc tối nay là tiệc đứng theo phong cách phương Tây, người chủ trì còn chưa đến mọi người cũng có thể tự do chuyện, nhấm nháp chút đồ ăn.
Các vị chức sắc cao cấp trong công ty vẫn chưa xuất hiện, nam thanh nữ tú đang rất cao hứng trao đổi cảm.
Giản Lộ cũng không rảnh rỗi, đi đến bàn ăn bên kia săn lùng mỹ thực.
“Hi, Giản Lộ.” Lúc Giản Lộ đang ăn quên trời đất thì bỗng có người gọi tên .
Giản Lộ xoay người lại, trong miệng còn đồ ăn, chỉ gật đầu như chào hỏi qua. Người này có điểm quen mặt, không nhớ tên. Kỳ thật trong công ty, mọi người cùng ra ra vào vào cùng một cửa lớn mà cơ hội để gặp nhau thực sự thì không nhiều. Mỗi gương mặt đều rất quen, lại như không quen.
Dường như đối phương cũng nhận ra Giản Lộ không nhớ tên mình, rất rộng rãi giới thiệu bản thân: “Anh là Triệu Tuấn, phòng thi công.”
Đầu Giản Lộ vẫn trống rỗng.
Triệu Tuấn không ngại , vươn tay: “Không nhớ cũng , chúng ta quen lại.”
“Ách…” Giản Lộ buông đĩa đồ ăn, cùng Triệu Tuấn nắm tay.
Triệu Tuấn quan tâm, đưa cho Giản Lộ một ly: “Khát sao? Uống cái này đi, nhanh tiêu đồ ăn thôi.”
Mặt Giản Lộ đỏ bừng, không nghĩ người ta cũng thấy bộ dạng ăn không ngừng của . “Cám ơn.” Nhận lấy chiếc ly chân dài, một thứ chất lỏng màu hổ phách nhàn nhạt, có bọt khí nổi lên từ từ, rất đẹp mắt. Giản Lộ muốn một ngụm, uhm… Ngọt, dễ uống. Nhịn không lại uống hai ngụm, ba ngụm… Dạ tiệc đêm nay kết thúc phải hỏi Lâm An Thâm xem đây là thứ gì mới !
“Ngon sao? Đây là champagne.” Triệu Tuấn tựa hồ ra ý nghĩ của .
“A…” Giản Lộ xấu hổ . Thì ra đây là champagne.. Được, thế này thì bảo Lâm An Thâm đi mua…
“Em không cùng mọi người quen. Em ngượng à?”
Giản Lộ vừa uống ngụm champagne, nghe câu của Triệu Tuấn liền sặc.
Triệu Tuấn nhanh tay rút khăn tay, tay còn lại vỗ nhè nhẹ vào lưng : “Em không sao chứ?”
Giản Lộ nhận khăn tay có chút chật vật, đỡ tay lại: “Không có việc gì… Cám ơn…”
Triệu Tuấn còn muốn cái gì tiếng vỗ tay lại nổi lên khắp hội trường. Thì ra người chủ trì đã lên sân khấu phát biểu. Sau một loạt lời dạo đầu cuối cùng cũng đến phần quan trọng: “Xin mọi người nhiệt liệt hoan ngênh giám đốc Phương của chúng ta!”
Một tràng vỗ tay nổ ra.
Người chủ trì tiếp tục : “Còn có tổng thiết kế sư Lâm!”
Sau đó, ở cửa hội trường, Lâm An Thâm cùng Phương tổng là bè, cùng nhau tiến vào, phía sau còn vài vị lãnh đạo cao cấp khác.
Nhất thời, mọi người trong sảnh một phen kinh hỷ, tiện đà vỗ tay như sấm. Mọi người đều vì sự có mặt của Lâm An Thâm bất ngờ. Thậm chí, nhóm đồng nghiệp nữ còn vứt bỏ hình tượng thục nữ tốt đẹp, tất cả đề cố rướn lên chỉ vì một cái liếc mắt của Lâm An Thâm.
Lâm An Thâm : Về nhà
Bạn thấy sao?