Khi Tề Nghiên nhớ đến ta, ta đang ngồi xổm ở mảnh đất trồng rau, vui vẻ vuốt ve những chồi non mới nhú.
Tiểu Thúy hớt hải chạy tới, giọng gấp gáp: "Nương nương, bệ hạ đến rồi!"
Lời vừa dứt, một đôi giày viền vàng nền đen đã xuất hiện cạnh những mầm non xanh tươi.
Ta ngẩng đầu, hắn đứng dưới ánh sáng, thần sắc mờ mịt không rõ. Câu đầu tiên hắn là:
"Nghe hạ nhân bảo, nàng muốn… nuôi gà?"
À, đúng là có chuyện này. Vì đồ ăn Ngự Thiện Phòng đưa tới không như ý, ta mới nghĩ đến việc tự nuôi vài con gà. Vừa hay phía sau cung điện có một mảnh đất rất thích hợp để nuôi gà.
Về chuyện tại sao ta biết nuôi gà… chỉ có thể rằng, tất cả đều do cuộc sống ép buộc.
Ta tóm gọn kế hoạch nông nghiệp của mình báo cáo cho Tề Nghiên. Nhưng càng , sắc mặt của hắn càng lạnh, đến mức khiến cung nhân xung quanh sợ hãi quỳ xuống.
"Sao không với trẫm?" Hắn hỏi, giọng điệu vẫn bình thản, mang theo vài phần lạnh lùng.
"Bệ hạ dạo này chẳng phải bận việc triều chính sao?" Ta hơi khó hiểu, tiếp tục: "Hơn nữa, đây chỉ là chút việc nhỏ thôi mà."
Trước đây ở Ân Quốc, phụ hoàng ta biết chuyện như thế cũng không quản, dù sao ngài có đến tám con , một mình ta chẳng đáng là gì.
"Việc nhỏ?" Tề Nghiên nhạt một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: "Chẳng lẽ Đại Tề lại nghèo túng đến mức này, để đường đường Quý phi phải tự mình trồng rau, nuôi gà sao?"
Dứt lời, hắn ra hiệu cho thái giám bên cạnh, lập tức truyền lệnh: "Người của Ngự Thiện Phòng việc bất lực, bảo họ tự đi lĩnh ."
Tề Nghiên thẳng vào ta, nét mặt vẫn đoan chính, rồi gọi lại tiểu thái giám đang định rời đi. Hắn quay đầu hỏi ta: "Nhìn nàng có vẻ như muốn gì, chẳng lẽ muốn cầu xin cho bọn họ?"
Ta không ngờ hắn vẫn luôn ý đến mình, hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không, thần thiếp chỉ tò mò bệ hạ định họ thế nào thôi."
Trong mắt hắn lóe lên một tia hứng thú khó đoán: "Vậy nàng muốn trẫm họ như thế nào?"
Không khí lập tức căng thẳng, tất cả mọi người đều chằm chằm vào ta, hồi hộp đến nín thở.
Ta suy nghĩ một lát rồi lên tiếng: "Nếu không… thì để bọn họ giúp thần thiếp trồng rau chăm gà? Nói thật, nhân lực đúng là hơi thiếu."
Tề Nghiên: "…"
Sau này, Tiểu Thúy kể lại cho ta bằng vẻ mặt như vừa thoát khỏi cửa tử, rằng những chuyện tương tự từng xảy ra trong cung.
Tề Nghiên thường hỏi các mỹ nhân rằng nên hạ nhân thế nào.
Nếu mỹ nhân cầu xin cho hạ nhân, hắn sẽ g.i.ế.c mỹ nhân; còn nếu đồng ý hạ nhân, dù chỉ là mặt hình thức, mỹ nhân cũng sẽ bị dọa cho kinh hãi.
Tiểu Thúy kể đến đây thì mặt tái nhợt, rõ ràng vẫn chưa hết sợ hãi vì những cảnh tượng đẫm m.á.u mà nàng ấy chứng kiến.
Còn ta, đám thái giám của Ngự Thiện Phòng đang chăm cho gà ăn thì rơi vào trầm tư.
Hoàng đế Đại Tề này… dường như thật sự rất kỳ quặc.
3
Tuy nhiên, điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến kế hoạch nông nghiệp của ta.
Mùa xuân là thời điểm vạn vật sinh trưởng, chỉ qua một tháng, cải thìa trong đất đã mọc lên xanh tốt.
Ta mừng rỡ vô cùng, những lá non nhỏ mà xoa xoa tay: "Khí hậu của Tề quốc thật sự rất tốt, còn hơn hẳn quê nhà của ta."
Tiểu Thúy thấy thế, không nhịn : "Nương nương, bây giờ Ngự Thiện Phòng đã cẩn thận dùng đồ ăn lấy lòng người rồi, người tội gì còn phải giữ lại mảnh đất này?"
"Ta không trông coi nơi này, chẳng lẽ đi trông coi chỗ khác?"
"Đương nhiên là..." Nàng ấy trừng mắt ta đầy bất mãn, như hận rèn sắt không thành thép cuối cùng chỉ uất ức : "Người không biết đó thôi, cả tháng này bệ hạ chưa bước chân vào Hoa Ninh Cung dù chỉ một lần, bên ngoài đã có vô số lời bàn tán rồi."
Bạn thấy sao?