Gả Cho Bạo Quân [...] – Chương 24

Hắn bỗng nhiên , ấn tay vào ót ta rồi thâm nhập sâu hơn, cuối cùng : “Như thế này mới nếm vị đắng, thuốc đắng giã tật.”

 

Ta trừng mắt hắn một cái: “Lưu manh.”

 

Sau khi vết thương của Tề Nghiên đã hồi phục hơn phân nửa, đoàn người chúng ta trở về hoàng cung, tiện thể cũng mang theo hai con thỏ.

 

Cuối cùng, Giang Ninh Dao và Tiểu Thuý đều mở to mắt, đề nghị: “Đêm nay ăn thịt thỏ kho tàu nhé?”

 

...

 

Ta cảm thấy rất kỳ lạ.

 

Mọi chuyện trước kia đã điều tra ra rồi. Lần ám sát này, cùng với việc Lương Tri Ý chắn đao trong cung yến trước đó, đều do Lương Chí Mẫn ra. 

 

Trong lúc này, Lương Chí Mẫn còn âm thầm chiêu binh mãi mã, mưu đồ rối, kết bè kết cánh chuẩn bị nổi loạn. 

 

hương mà Lương Tri Ý sử dụng cũng đã bị phơi bày, cùng với việc thông đồng với cựu triều, loạn triều chính. Tóm lại, hai tỷ đệ này, chỉ trong một đêm, thanh danh bị bôi nhọ, cả hai đều bị tống giam vào tù.

 

Một ngày trước khi hành hình, Lương Tri Ý cầu kiến ta, ta lười biếng không muốn đi Tề Nghiên lại muốn đi cùng ta.

 

Lương Tri Ý vẫn giữ vẻ mặt thẳng thắn, không hề có chút dịu dàng nào.

 

“Sao ngươi lại dám cùng tới đây?” Nàng ấy oán hận Tề Nghiên .

 

Tề Nghiên ôm lấy ta, lười biếng : “Không phải ngươi muốn với nàng ấy về ta sao? Ta là người trong cuộc, sao không thể ở đây?”

 

Ta không thích kiểu đối thoại đánh đố này: “Có gì muốn thì đi, không có gì thì ta về.”

 

Ta đã hẹn với Giang Ninh Dao tối nay ăn thịt móng heo kho tàu nữa.

 

Lương Tri Ý ta với vẻ mặt “Ngươi thật sự đáng buồn”, rồi hỏi: “Ngươi có biết người bên cạnh ngươi là loại nam nhân gì không?”

 

Ta đáp tức giận: “Một tên biến thái.”

 

Sau đó, Tề Nghiên kéo tay áo ta.

 

Ta thuận thế đẩy hắn ra: “Ngài đi ra ngoài, ta muốn chuyện riêng với nàng ấy.”

 

Tề Nghiên: “……”

 

Lương Tri Ý: “……”

 

Ta ngồi đối diện Lương Tri Ý, chống đầu : “Được rồi, ngươi muốn gì với ta?”

 

Nói gì chứ? Chỉ là những chuyện cũ mà thôi.

 

Tề Nghiên thật sự không phải là hoàng tử năm xưa, hắn là một tiểu thái giám đi cùng hoàng tử. Còn lý do Lương Tri Ý biết rõ là vì hoàng tử đó đã c.h.ế.t tại Lương quốc. Ai cũng không ngờ rằng tiểu thái giám đó lại mạo danh hoàng tử, trở thành Tề Nghiên.

 

Ta lau mặt, không quá tin tưởng: “Ngươi chắc chắn hắn là tiểu thái giám? Không phải một tên thị vệ linh tinh gì đó sao?”

 

“Đương nhiên rồi… Ngươi có ý gì ?”

 

Ta sờ cằm: “À… Theo ta biết, Tề Nghiên không phải thái giám.”

 

Lương Tri Ý nhíu mày, mắt lóe sáng, một lát sau mới khổ: “Chẳng trách, ta còn tưởng hương mê không tác dụng với hắn là vì hắn là thái giám… Hóa ra là , hóa ra là …” Dừng một chút, rồi lại hỏi ta: “Hắn g.i.ế.c phụ thân ngươi, sao ngươi vẫn có thể ở bên hắn?”

 

Ta không muốn giải thích nhiều: “Mỗi người có hoàn cảnh khác nhau, ngươi không thể dùng suy nghĩ của mình mà áp đặt lên ta. Nếu ngươi chỉ muốn về thân phận của Tề Nghiên thì ta cảm thấy chuyện này đến đây là đủ rồi.”

 

Ta định đứng dậy đi thì Lương Tri Ý lại gọi ta lại: “Ngươi không cảm thấy người này thực sự đáng sợ sao? Người bên gối lại tâm cơ thâm trầm như thế.”

 

Ta gật đầu tán đồng: “Thật sự rất đáng sợ.”

 

“Vậy sao ngươi không rời khỏi hắn?”

 

Ta trả lời tự nhiên: “Lười đi.”

 

Đêm đó, Tề Nghiên hiếm khi chỉ ôm ta ngủ, không gì khác. 

 

Hắn với ta rằng thật ra hắn cũng là hoàng tử của Tề quốc là do một cung nữ sinh ra, không sủng ái. 

 

Năm đó chỉ có hoàng tử kia đối xử tốt với hắn, vì hắn cải trang, đi cùng hoàng tử tới Lương quốc. Vì báo thù, hắn không thể không mạo danh thay thế, rồi phát triển mạnh mẽ, cuối cùng chinh Lương quốc.

 

Ta không thể không cảm thán: “Chuyện xưa thật bi tráng.”

 

Tề Nghiên: “……”

 

Tề Nghiên cọ cọ cổ ta: “Nàng không có gì khác muốn sao?”

 

“À, có.” Ta lúc này mới nhớ ra điều gì đó: “Giang Ninh Dao muốn ta cầu xin ngài thả nàng ấy ra khỏi cung.”

 

Hóa ra Tề Nghiên giữ nàng ấy lại, chỉ là để ta giải khuây, giờ hắn đã giải quyết xong chuyện ở Lương quốc, Giang Ninh Dao cảm thấy trong cung quá nhàm chán, nên muốn rời đi.

 

“Đây chỉ là việc nhỏ thôi.” Tề Nghiên hôn nhẹ vào cổ ta: “Nàng còn có gì muốn không?”

 

Ta suy nghĩ một lúc: “Chúng ta nên ngủ chưa?”

 

Tề Nghiên tức giận cắn ta một cái.

 

Ta : “Được rồi, vấn đề là, tại sao Ân Nhiêu không rời bỏ tên biến thái Tề Nghiên này?”

 

Trong khoảnh khắc đó, hô hấp của Tề Nghiên như ngừng lại.

 

Ta ôm lấy hắn, thì thầm vào tai hắn: “Bởi vì nàng đã học .”

 

Cảm giác hận thù quá mệt mỏi, một người thì dễ dàng hơn nhiều.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...