"Nghe trưởng công chúa Ân Quốc dung mạo khuynh quốc khuynh thành." Ngón tay hắn lướt qua eo ta, chậm rãi di chuyển. Ánh mắt hắn không chút dục vọng giọng mang đầy vẻ chế nhạo: "Giờ tận mắt, ngoài khuôn mặt, dáng người cũng là phong cảnh không tệ."
Bàn tay hắn lạnh quá, khiến ta không kìm mà nổi da gà. Hắn nhận ra, liền bật :
"Sợ sao?"
Ta không hiểu tại sao hắn lại cố chấp muốn người khác sợ mình đến . Hơn nữa, về việc sắp xảy ra, mặc dù ta vẫn là một thiếu nữ trong trắng không phải chưa từng đọc qua sách vở, cũng biết chút ít về quá trình.
Đối với ta, điều quan trọng chỉ có một chuyện.
"Bệ hạ."
Hắn đang vùi đầu nơi hõm vai ta, rải xuống những nụ hôn dày đặc. Nghe , hắn khẽ ừ một tiếng, như có như không.
"Gì?"
"Đợi đã, thần thiếp có thể... không dùng sức không?"
Theo hiểu biết của ta, chuyện này có vẻ rất tốn sức…
Ngón tay đang bóp nhẹ eo ta của hắn liền siết chặt hơn.
Ta sợ hắn không hiểu ý mình, liền giải thích thêm: "À… ý thần thiếp là… thần thiếp hơi vô dụng, mong bệ hạ… tự tất cả."
Tề Nghiên: "…"
2
Tề Nghiên có lẽ cũng chẳng muốn gì thêm. Hắn ngồi yên một lát, sau đó xoay người nằm sang một bên, vòng tay qua eo ta, lạnh nhạt : "Ngủ đi."
Một bộ dáng thanh tâm quả dục, như thể người vừa cố trêu chọc ta không phải là hắn.
Ta nghĩ ngợi một chút, lặng lẽ kéo chăn che lại nửa thân trần của mình. Suy nghĩ một lúc, tiện tay đắp chăn luôn cho Tề Nghiên, sau đó nhắm mắt ngủ.
Tuy tay hắn lạnh như băng cơ thể lại rất ấm áp. Trong tiết xuân se lạnh, ta ngủ một giấc thật ngon, còn mơ thấy mình đang ôm một lò sưởi lớn, vô cùng dễ chịu.
Khi tỉnh dậy, người bên cạnh đã biến mất. Cung nữ báo rằng Tề Nghiên đã phong ta Quý phi.
Nàng ấy còn phấn khích hơn cả ta: "Nương nương, người chính là vị Quý phi đầu tiên của triều ta!"
"Vậy những người trước đây vào cung thì sao?"
Cung nữ nghẹn lời một chút, sau đó ấp úng: "Chưa có phân vị gì… Nương nương, người đừng bận tâm."
Ta hiểu ra, gật đầu: "À, ta đã rõ."
Đại khái là những người trước kia còn chưa phong vị gì đã sớm quy thiên.
Nói như là ta phong Quý phi rồi mới quy thiên, cũng coi như vẻ vang cho Ân Quốc.
Chỉ là không biết Tề Nghiên định g.i.ế.c ta vào lúc nào.
Hắn thật sự bận rộn. Kể từ hôm ấy ôm ta ngủ một giấc, suốt nửa tháng sau, hắn không hề bước vào hậu cung dù chỉ một lần.
Nếu là phụ hoàng của ta thì chuyện nửa tháng không thượng triều mới coi là bình thường.
Trong cung, ban đầu mọi người nghĩ rằng ta sẽ sủng ái, nên ra sức nịnh bợ. Nhưng sau một thời gian thấy ta cũng chẳng có gì nổi bật, họ bắt đầu thờ ơ, bỏ mặc ta.
Ăn mãi mấy đồ ăn nhạt nhẽo, ta suy nghĩ một chút rồi ra lệnh cho hai cung nhân còn nghe lời mình, bảo họ xới đất chỗ trống trước điện lên để trồng rau.
Nói thêm một chút: hậu cung của Tề Nghiên quả thực tiêu điều. Những cung điện ở đây không khác gì lãnh cung, cỏ dại mọc um tùm, thật sự lãng phí một mảnh đất tốt như .
Ta lấy hạt giống mang từ Ân Quốc đến, bảo cung nhân gieo xuống, rồi phân công họ tưới nước, bón phân và nhổ cỏ.
Tiểu Thúy, cung nữ thân cận nhất của ta, đứng bên cạnh tò mò hỏi: "Nương nương, bệ hạ lâu như không đến thăm, mà người lại có vẻ vui như thế?"
Ta chăm mảnh đất nhỏ vừa gieo hạt, l.i.ế.m môi : "Có người giúp ta trồng rau, không vui sao ?"
Hồi ở Ân Quốc, ta không sủng ái, nên đồ ăn dĩ nhiên cũng chẳng ra gì. Hơn nữa, trong cái miếu nhỏ của ta, phong còn lớn hơn cả Tề Nghiên nơi này. Người của phụ hoàng còn quá đáng hơn. Vì , ta chỉ có thể tự mình trồng rau, mà quả thật… rất vất vả.
Giờ đây, cuối cùng cũng có thể "chưởng quầy phủi tay", cảm giác thật hạnh phúc.
Bạn thấy sao?