Hắn dường như sững sờ, rồi khẽ rầu rĩ, ôm ta chặt hơn, lại : “Ngủ đi.”
Sau sự việc đêm đó, hắn đến phòng ta càng sớm hơn, cũng không chút ngại ngần.
Ban đầu ta đỏ mặt, nóng tai, về sau thì chai lì, thậm chí còn có gan trêu chọc hắn: “Bệ hạ, thật ra mà , ngài mỗi ngày như ... cũng tính là hoang phí sức lực quá độ đó.”
Kết quả, đêm ấy, Tề Nghiên khiến ta mệt mỏi đến mức hôm sau chỉ có thể ngủ bù cả ngày, đến mức không thèm quan tâm chuyện gì, kể cả việc đi lau chùi.
Bên ngoài, vẫn còn lời đồn rằng Thục phi sủng ái, nàng ấy và đệ đệ của mình là hy vọng cuối cùng của hoàng thất Lương quốc, còn đủ sức cạnh tranh. So với bọn họ, Giang Quốc đầu hàng từ sớm lại thường bị đem ra so sánh, khiến tỷ đệ Lương thị càng khen ngợi về phẩm chất kiên cường.
Giang Ninh Dao nghe mấy lời đồn đại này, tức giận đến mức không nuốt nổi bữa sáng, oán hận với ta: “Đầu hàng thì sao? Họ ăn cơm nhà người ta chắc? Dân Giang Quốc trước đây khổ sở biết bao, phụ thân và huynh trưởng ta vốn chẳng có tài cán gì, căn bản không thể quản lý nổi đất nước. Đầu hàng chẳng phải là lựa chọn chính nghĩa sao?”
Thấy nàng ấy sắp tức đến bứt cả lông mày, ta vội an ủi: “Bọn họ muốn thì cứ để họ đi. Ngươi cũng biết mà, người rảnh rỗi thường thích buôn chuyện, lời đó cũng không ảnh hưởng gì đến ngươi đâu.”
Nàng ấy vẫn còn bực bội, mắng mỏ thêm một hồi mới nguôi, sau đó hỏi ta: “Ân Nhiêu, còn ngươi, ngươi nghĩ tương lai của các ngươi sẽ thế nào?”
Ta ngừng lại, thản nhiên đáp: “Thuận theo tự nhiên thôi, ta lo lắng cũng chẳng ích gì.”
Ta không hỏi Tề Nghiên chuyện quốc sự, đương nhiên cũng sẽ không tìm hiểu xem hắn có ý định thâu tóm Ân Quốc hay không.
Tuy rằng phụ hoàng ta thường bảo ta thổi gió bên tai Tề Nghiên để mưu lợi quan điểm của ta lại đồng nhất với Giang Ninh Dao. Dân chúng Ân Quốc dưới sự cai trị của phụ hoàng ta thật sự không có mấy ngày yên ổn. Ta có cả một đám huynh đệ, phần lớn đều chỉ là những kẻ vô dụng, chẳng giúp ích gì. Vì , tiền đồ của Ân Quốc thực sự rất mờ mịt.
Tuy nhiên, ta cũng không ngu ngốc đến mức xúi giục Tề Nghiên ngay lập tức thôn tính Ân Quốc.
Vẫn là câu cũ: nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Ta tự nhận mình không đủ năng lực để xen vào những chuyện rắc rối như , nên cũng chẳng định tham gia.
Mỗi người có số phận riêng. Ta là kẻ nhát gan, đương nhiên chỉ có thể sống như một kẻ nhát gan mà thôi.
Nhưng suy cho cùng, còn sống sót là tốt rồi.
Khi ta trồng rau trong cung điện hoang vắng ở Ân Quốc, ta đã hiểu rằng, một kẻ vô dụng, chỉ cần sống tạm qua ngày là đã tốt lắm rồi.
Chính phương châm này khiến ta không đứng ra chắn d.a.o cho Tề Nghiên khi hắn gặp nguy hiểm, mà người điều đó lại là Lương Tri Ý.
Nàng ấy bị một nhát d.a.o đ.â.m vào bụng, ngã vào lòng Tề Nghiên. Sắc mặt nàng ấy tái nhợt, m.á.u tươi trào ra từ miệng. Trước khi ngất đi, nàng ấy còn cố : “Bệ hạ không sao là tốt rồi...”
Thích khách đã bị bắt Tề Nghiên không thèm liếc mắt đến gã, chỉ thất thần chằm chằm Lương Tri Ý. Mãi đến khi thị vệ nhắc nhở nhiều lần, hắn mới lạnh lùng thốt ra một chữ: “Giết.”
Máu dính trên khuôn mặt và y phục của hắn, khí thế quanh người như vừa trở về từ luyện ngục Tu La.
Ta đè nén cảm giác khác lạ trong lòng, bình tĩnh quay đi, giúp xử lý những việc tiếp theo.
Đêm đó, nghe Tề Nghiên ở lại Thính Vũ Hiên cả đêm. Còn ta, hiếm khi lại mất ngủ đến nửa đêm, giấc ngủ thật sự chẳng yên.
Ngày hôm sau, Đại Lý Tự điều tra ra kẻ ám sát Tề Nghiên chính là người của Ân Quốc. Tề Nghiên tức giận, đã thương nghị cùng các văn võ đại thần trong triều, quyết định xuất binh chinh Ân Quốc.
Khi tin tức truyền tới, Giang Ninh Dao vừa đưa Giẻ Lau Rách tròn ba tháng tuổi tới cho ta. Nghe tin, nàng ấy lo lắng ta một cái.
Ta chỉ mỉm đáp lại, không gì, tiếp tục bận rộn với Giẻ Lau Rách.
Chỉ là, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, có lẽ mùa thu đã sắp đến.
Bạn thấy sao?