Hắn không tha cho ta, hỏi tiếp: “Vậy nàng có mong trẫm đến không?”
Ta lập tức kích hoạt kỹ năng cầu sinh: “Rất mong, vô cùng mong, mơ cũng mong bệ hạ đến.”
Khóe miệng hắn nhếch lên, rõ ràng không tin tâm trạng có vẻ tốt hơn. Hắn thậm chí còn thuận miệng : “Vậy trẫm sẽ đến mỗi ngày.”
Ta: “Cũng , ngài vui là …”
Cùng lắm thì ban ngày ta ngủ bù thêm một chút …
7
Từ đó, Tề Nghiên bắt đầu thói quen mỗi đêm nửa đêm mò đến điện của ta, ôm ta ngủ.
Theo lời hắn , ở Thính Vũ Hiên hắn không ngủ yên, chỉ có ở chỗ ta mới có thể ngủ, mà lý do đại khái là nhờ phần thịt mềm bên hông của ta.
Ta: “…”
Mặc dù cuối cùng hắn cũng ngủ vẫn chỉ ngủ sau nửa đêm, khiến cho tinh thần ngày càng kém đi.
Tiểu Thúy còn thì thầm với ta: “Nương nương, nghe bệ hạ gần đây quầng mắt thâm đen, có khi nào là vì… túng dục quá độ không?”
Ta nghĩ đến kẻ nào đó tối nào cũng ôm ta không buông tay, còn chê ta béo, liền cố ý đáp: “Có khả năng đấy.”
...
Tối hôm đó, Tề Nghiên đến rất sớm.
Hắn bò từ đuôi giường lại gần, một tay nắm lấy cổ chân ta, tay kia chống bên eo ta, thong thả hỏi: “Trẫm túng dục quá độ sao?”
Chuyện hắn biết thì cũng dễ hiểu, cả hậu cung đều là tai mắt của hắn. Từ lúc ta vào cung, nhất cử nhất của ta đều không qua mắt hắn. Ta biết hắn rõ, cũng lười để tâm.
Chỉ là hình này hơi nguy hiểm. Đêm mùa hè nóng nực, ta mặc đồ rất mỏng. Ngón tay lạnh lẽo của hắn từ từ vuốt dọc cổ chân ta, trượt lên cẳng chân, đùi, rồi vòng quanh bên hông, dừng lại ở đó.
Ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lan từ chân lên đến bụng, khó chịu đến không quen. Giọng của ta run rẩy: “Bệ hạ, thần thiếp chỉ với Tiểu Thúy thôi.”
Hắn hôm nay có chút khác thường. Giọng lạnh lùng thường ngày giờ lại mang chút khàn khàn, pha lẫn sự dày vò nhẹ: “Vậy để trẫm hỏi nàng một câu, trẫm có túng dục quá độ không?”
Bàn tay đặt ở hông ta ngày càng nóng lên. Hắn càng lúc càng áp sát, mang theo một luồng nguy hiểm lan tỏa trong đêm tối.
Ta nuốt khan, cố tìm lời giải thích: “Bệ hạ hàng đêm đều triệu Thục phi, cũng không phải là không thể…”
Rốt cuộc, từ phụ hoàng ta mà xét, một đêm sủng hạnh nhiều phi tử cũng chẳng phải chuyện lạ…
“Ân Nhiêu.” Hắn nghiến răng gọi tên ta, rồi lập tức khóa chặt hai tay ta, để cơ thể nóng bỏng của hắn dán sát vào ta.
Trong đêm hè, điều này thực sự khiến người ta cảm thấy nóng nực.
Hắn cắn vào sau cổ ta, giọng lạnh lẽo vang lên: “Trẫm sẽ để nàng thấy rõ, trước nửa đêm trẫm đã gì.”
Bị bắt ép chứng kiến toàn bộ quá trình, cuối cùng ta chỉ có thể lau mồ hôi, : “Bệ hạ, ngài thật sự vất vả...”
Hóa ra mỗi đêm trước nửa đêm, hắn đều như ... tự mình giải quyết.
Bộ quần áo ướt đẫm bị ném xuống dưới giường, giọng hắn khàn khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Hương trong cung Thục phi có vấn đề.”
“A, việc này thần thiếp sao biết ?”
Ta giả vờ che tai bị hắn nắm lấy cổ tay, cảm giác chạm vào tay hắn còn hơi dính.
Lỗ tai ta bất giác nóng lên trong im lặng.
Tề Nghiên dường như có thị lực rất tốt vào ban đêm, khẽ , nhéo nhẹ vành tai ta: “Nàng là Hoàng Hậu, việc trong cung đương nhiên nàng phải biết rõ.”
Vì tranh giành sự sủng ái mà dùng hương mê , loại thủ đoạn này ta từng thấy qua ở cung của phụ hoàng, thậm chí còn tinh vi hơn so với Lương Tri Ý. Tề Nghiên sớm nhận ra điều bất thường vẫn tương kế tựu kế, dựng lên màn kịch sủng ái giả dối với Lương Tri Ý.
Về lý do vì sao hắn , ta không hỏi cũng không đoán, vì suy cho cùng, chẳng ai không trân trọng mạng sống của mình.
Ta lặng lẽ nghe hết mọi chuyện, sau đó hỏi Tề Nghiên: “Vậy bệ hạ, ngài còn định ngủ không?”
Thật sự đã rất khuya, ta mệt đến c.h.ế.t đi .
Tề Nghiên đáp: “Ngủ đi...”
Chỉ là trước khi ngủ, hắn ghé sát tai ta, nghiến răng nhỏ đầy ý nhấn mạnh.
Ta vốn có thể ngủ nghĩ đến việc mình vừa biết vài chuyện không nên biết, để giữ mạng an toàn, ta chủ tiến gần, hôn nhẹ hắn để trấn an cảm .
Bạn thấy sao?