Tôi lùi về sau hai bước, giơ ngọc bội trong tay lên: “Không có ngọc bội sẽ không thể lễ hiến tế đúng không?”
Nói xong, tôi dồn hết sức lực vào cánh tay rồi ném thật mạnh miếng ngọc ra ngoài sân.
Thẩm Lâm Hi còn chẳng buồn miếng ngọc đó, ta che mặt rồi : “Mạnh Dao, sao lại có thể ngốc đến , nếu miếng ngọc này thật sự có tác dụng, cảm thấy tôi sẽ đưa nó cho ư?”
“Cái gì mà mượn xác hoàn hồn, chẳng qua chỉ là một chiêu trò tôi dùng để lừa hai lão già kia mà thôi. Tên Thôi Diệu Tổ đó đã chết bốn năm rồi, đoán chừng cũng đã đi đầu thai, gì còn cơ hội sống lại chứ?”
Nếu là , thế khi nãy con ma trong linh đường và ngoài bờ tường kia là ai?
Dường như đã đoán nghi hoặc trong lòng tôi, Thẩm Lâm Hi khẩy : “Không biết hồn dã quỷ từ đâu tới, bố thí cho hắn chút hương hoả thì đã tự nguyện đi theo mặc tôi sai bảo rồi, giúp tôi tiết kiệm không ít việc.”
Thế tôi vẫn không hiểu nổi, Thẩm Lâm Hi thế nào lừa cha mẹ của thân để họ cam tâm nguyện chết con mình chứ?
Có điều xem ra, ta không định giải thích điều này với tôi rồi.
Anh ta lại : “Bạn thân của có âm cốt trăm năm hiếm thấy, nếu tôi có thể sử dụng nó, tôi sẽ trở thành thuật sĩ mạnh nhất thế gian này.”
“Vậy vừa rồi sao còn muốn ấy?”
Thẩm Lâm Hi tôi nở nụ quỷ dị, “Đương nhiên là bởi vì….tôi đã tìm người tốt hơn rồi…”
“Đợi chút, tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu nổi, nếu như chỉ đơn giản là muốn tôi, tại sao lại còn phí công lừa tôi đến chỗ này?”
Anh ta dừng bước, sắc mặt dữ tợn người thân đang nằm dưới đất của tôi: “Nếu như không phải ta nhiều chuyện, sao tôi lại phải đích thân đi chuyến này chứ!”
Sau đó ta quay đầu lại với tôi: “Có điều không sao cả, bây giờ những kẻ cản đường đều đã bị tôi giải quyết hết, giờ tôi có thể yên tâm luyện hoá rồi.”
Tôi đột nhiên để ý thấy, ngón tay của thân hình như đang cử , kế đó là cánh tay, cơ thể….
Cô ấy cố chịu đựng cơn đau như thiêu đốt, rút thanh kiếm đồng xu ở ngực ra, loạng choạng bước về phía Thẩm Lâm Hi.
Để tạo cơ hội cho thân, tôi vắt óc nghĩ cách kéo dài thời gian. Thế vẫn bị ta đề phòng.
Thẩm Lâm Hi xoay người, nét mặt sa sầm, không biết từ đâu lấy ra mấy lá bùa dán lên trán thân tôi.
Một tràn những câu trúc trắc khó đọc vang lên bên tai tôi, thân kêu thảm thiết, sắc mặt đau đớn tột cùng.
Nhưng ấy vẫn cố hết sức tiến gần đến chỗ Thẩm Lâm Hi, ôm chặt lấy eo ta, đôi mắt không còn tròng trắng tôi đầy tiếc nuối.
“Dao Dao….chạy mau….rời khỏi…nơi này….”
Thẩm Lâm Hi nghiến răng, dán liên tiếp mấy lá bùa lên người thân tôi, lúc niệm gân xanh trên mặt ta nổi lên trông rất dữ dội.
Mặc dù tôi không biết tà khí là gì, cũng có thể ra thời gian càng trôi đi khí đen xung quanh thân tôi càng nhạt dần.
Cô ấy sắp không thể chịu đựng nữa rồi!
Thẩm Lâm Hi vừa giậm chân xuống đất, vừa lớn tiếng ra lệnh, cơ thể thân tôi chầm chầm bốc lên khói đen, cánh tay đang ôm Thẩm Lâm Hi bắt đầu biến mất.
Sau khi giải thoát khỏi thân tôi, Thẩm Lâm Hi hung tợn bước nhanh về phía tôi.
Lúc ta chỉ còn cách tôi một bước, phía sau chỗ thân tôi chợt xuất hiện một bóng người.
Giây tiếp theo,
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, khiến tôi không khỏi rùng mình.
Kế đó, tôi không thể khống chế tay chân của mình nữa.
Đôi tay không còn nghe lời cứ thế tháo chiếc vòng trên cổ tay xuống, kế đó lấy từ trong chiếc vòng đó ra một lá bùa màu vàng rực, nhân lúc Thẩm Lâm Hi chưa kịp phản ứng, tôi đã nhét lá bùa đó vào trong miệng ta.
Tôi đang cái gì ?
Tôi kinh ngạc mở to mắt, thấy lá bùa bị nhét vào trong miệng Thẩm Lâm Hi, sau đó nó ngay lập tức hoá thành một ngọn lửa rồi bùng cháy dữ dội.
Ngọn lửa lan ra rất nhanh rồi lập tức nhấn chìm ta.
Rõ ràng ngọn lửa đó đang bùng cháy ở trước mặt tôi, nó lại không cháy lan sang tôi dù chỉ một chút.
Trong ánh lửa, Thẩm Lâm Hi hét lên thảm thiết: “Các người điên rồi sao? Làm như sẽ hồn bay phách tán cả đấy!”
Lúc này, tôi lại rùng mình lần nữa.
Tay chân có hơi ấm trở lại.
Cơ thể cũng khôi phục bình thường.
Chỉ là phía trước mặt có thêm hai cái bóng nữa.
Là thân của tôi và trai ấy.
Hai người họ nắm tay nhau tôi nở nụ ấm áp.
Kế đó họ một trước một sau ôm lấy Thẩm Lâm Hi đang bị nhấn chìm trong biển lửa, kéo ta cùng rơi vào trong bóng tối vô tận ở bên dưới lòng đất.
Từng chút,
Từng chút,
Cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Tôi đứng cứng đờ tại chỗ, nước mắt không kiềm mà rơi lã chã.
Trong đầu tôi cứ luôn hồi tưởng lại, khoảnh khắc thân thể hồi phục lại bình thường, bên tai tôi đã vang lên tiếng .
“Dao Dao, tớ đã rồi, tớ sẽ luôn bảo vệ cậu.”
“Hãy sống thật tốt, sống thay phần của tớ nữa.”
Là tiếng của thân tôi.
Hệt như bảy năm qua.
———
Tiếng gà gáy vang lên đánh thức ông mặt trời còn đang say ngủ, ánh sáng chiếu vào khoảng sân đang bị bao phủ bởi bóng tối.
Tôi ngồi trước cửa nhà, mớ hỗn độn trước mặt.
Suy nghĩ quay cuồng trong đầu, chầm chậm hé lộ toàn bộ tất cả mọi chuyện.
Từ lúc bắt đầu, thân đã luôn bảo vệ tôi. Từ khoảnh khắc thấy Thẩm Lâm Hi, ấy liên tục ra ám hiệu cho tôi, chỉ là lúc đó trong lòng tôi cứ nghĩ ấy muốn tôi, tôi đã đem tất cả ám hiệu đó suy diễn thành âm mưu.
Tôi lại nhớ tới lời Thẩm Lâm Hi .
Hồn bay phách tán.
Vậy có nghĩa là tất cả mọi thứ đều không còn nữa.
Trong đầu tôi bây giờ đều là những hồi ức về khoảng thời gian ở cùng với thân.
Từ lúc bắt đầu vào đại học, tôi vẫn luôn bảo vệ ấy.
Nhưng lại không biết từ khi nào, tôi đã trở thành người ấy bảo vệ.
Khi tôi không muốn đến lớp vào buổi sáng sẽ luôn có người giúp tôi điểm danh, cuối tuần khi tôi ngủ dậy trên bàn sẽ luôn bày sẵn bữa sáng, thậm chí lúc thi cuối kỳ tôi cũng không cần phải lo lắng, bởi vì tôi sẽ luôn nhận một bản đề cương ôn tập rất chi tiết. Mỗi khoảnh khắc thất bại và khó khăn trong cuộc sống, ấy đều ở bên cùng tôi vượt qua.
Chúng tôi cùng giúp đỡ nhau trở thành những con người tốt đẹp hơn.
Cô ấy chưa từng thất hứa, vào khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời ấy vẫn bảo vệ cho tôi.
———
Trởi hửng sáng, người hàng xóm phát hiện thấy nhà của thân tôi có chuyện lạ bèn báo cảnh sát.
Thi thể của cha mẹ thân tôi đưa về sở cảnh sát, tôi cũng theo họ về để lấy lời khai.
Bởi vì tính chất đặc biệt của vụ án, cuối cùng nó đã bị niêm phong vào trong hồ sơ đặc biệt.
Lúc tôi rời khỏi sở cảnh sát thì đã là giữa trưa, khi gió vừa thổi tới, tôi vẫn cảm thấy hơi ớn lạnh.
Tôi đã sống sót sau một biến cố lớn.
Tôi thở hắt ra một hơi, bắt xe đi đến trường đại học, cứ đi đi lại lại xuôi theo con đường lúc xưa mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, hai chân cũng chẳng còn sức lực nữa.
Sau khi mọi chuyện qua đi, tôi tìm một nơi phong thuỷ tốt lập mộ cho thân và trai ấy.
Tôi còn chôn chiếc vòng tay mà thân đã thắt xuống dưới đó.
Hai mắt tôi đỏ hoe, tôi quỳ xuống dập đầu ba cái.
Nếu không có họ liều mạng cứu giúp thì có lẽ hôm nay sẽ có thêm một người nữa là tôi, nằm lại nơi này.
(Hết)
Bạn thấy sao?