Bạn thân tặng cho tôi một sợi dây đeo tay màu xanh mà ấy tự thắt để quà sinh nhật.
Tôi đăng nó lên mạng xã hội và nhận rất nhiều lời chúc.
Nhưng xen lẫn trong đó có một bình luận rất chướng mắt, ta : [Vòng tay này của thắt bằng tóc người chết, hãy vứt nó đi!]
Tôi bị ta chọc tức đến mức bật .
[Chỗ tóc này là của tôi và thân tôi, đang trù chúng tôi chết sao?]
Tôi bấm vào trang cá nhân của người đó, lại phát hiện ra đây là tài khoản vừa mới đăng ký, không tìm ra một chút thông tin cá nhân nào, lúc tôi đang chuẩn bị block ta, ta lại gửi tin nhắn riêng cho tôi.
[Không tin thử sờ phần tóc bên trên xem có phải hơi bết không? Hơn nữa ngửi kỹ lại còn có mùi hôi?]
Tôi sờ thử, quả thật hơi bết, giống như tóc đã lâu không gội . Không biết có phải là ảo giác không, tôi cảm thấy ngón tay cũng hơi dính dính.
Tôi cúi đầu xuống ngửi, mà lại thật sự có mùi hôi.
Tôi chợt ớn lạnh sống lưng, đang lúc sững sờ điện thoại đột nhiên rung lên, là thông báo có tin nhắn mới, có người tốt bụng nhắc nhở tôi.
[Cô à, đừng tin cậu ta, vừa đã biết là tài khoản giả mạo rồi.]
[Mau tải app chống lừa đảo đi, diệt sạch kẻ là đảo là trách nhiệm của mọi người.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm, mùi hôi trong không khí toả ra càng lúc càng rõ ràng, tôi theo mùi hôi đi đến nhà bếp, phát hiện con cá mà thân gửi tôi mấy ngày trước đã quên bỏ vào tủ lạnh mất rồi.
Nếu như không có tên lừa gạt đó nhắc nhở tôi, không biết nó còn ở đây bao lâu nữa.
Tôi vứt con cá đã bốc mùi đó vào thùng rác, lúc quay lại thì thấy tài khoản kia lại gửi tin nhắn tới.
[Tin hay không tuỳ , nếu tôi đoán không sai, gần đây có lẽ thân đã từng rủ về quê của ấy đúng không?]
Tôi vừa định phủ nhận thì thân đã gửi tin nhắn tới.
[Bé , chẳng phải trước đây cậu muốn đi hội làng ở quê tớ sao, hai ngày nữa là tới rồi, cậu muốn đến không?]
Mặc dù tôi không tin lời bịa đặt của tên đó, vẫn không khỏi cảm thấy ớn lạnh trước sự trùng hợp này.
Tôi mở khung chat với thân ra, do dự hồi lâu, tôi nhắn: [Lần sau đi, dạo này tớ hơi bận, không tranh thủ thời gian .]
Bạn thân gần như trả lời ngay lập tức, ấy : [Vậy à, thế thôi .]
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh ấy lại gửi đến một tin nhắn nữa: [Tiếc quá, hội làng này ba năm mới tổ chức một lần, nếu không phải công việc gì quá quan trọng thì bỏ qua một bên đi, ra ngoài thư giãn tinh thần. Cũng lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, nhớ cậu quá đi!]
Tôi và thân quen nhau lúc học đại học, ấy đến từ một vùng núi xa xôi hẻo lánh, những người cùng phòng khác đều chê ấy quê mùa, không muốn chơi với ấy.
Chỉ có tôi không chịu khi ấy bị lập, vì thế nên bất kể là lúc ăn hay lên lớp tôi đều đi cùng ấy.
Dần dà, mối quan hệ giữa chúng tôi càng trở nên thân thiết hơn.
Sau khi tốt nghiệp, ấy về quê giáo viên còn tôi ở lại đây việc cho một công ty nước ngoài.
Nói ra thì cũng gần ba năm chúng tôi chưa gặp mặt rồi.
Tôi lướt qua lịch sử trò chuyện, toàn là những lời quan tâm và dặn dò ấy nhắn cho tôi, một người đã quen biết suốt bảy năm như , sẽ tôi sao?
Tôi không khỏi có chút chán ghét bản thân, lại vì một người hoàn toàn xa lạ mà đi hoài nghi người chị em tốt nhiều năm của mình, Mạnh Dao à Mạnh Dao, mày đúng là càng già càng lẩm cẩm mà.
Nghĩ đến đây, tôi không do dự nữa mà lập tức trả lời tin nhắn của thân: [Được, tớ sắp xếp công việc một chút, hai ngày nữa sẽ đến chỗ cậu….]
Sau khi hẹn xong thời gian với thân, tôi lại mở mạng xã hội lên, thấy người đó tiếp tục gửi tin nhắn cho tôi.
[Xin chào, tôi mạo muội hỏi một chút, trong nhà của thân có phải còn có một trai đã qua đời rồi không?]
[Nếu tôi đoán không lầm, bên trong chiếc vòng tay mà thân tặng cho còn có tóc của trai ấy, tóc đó đã ngâm qua lớp dầu tích trong thi thể, bên trong có âm khí của đối phương, ấy muốn kết âm hôn cho , để bồi táng cùng trai ấy.]
Tôi chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Sao ta lại biết?
Quả thật thân tôi có một người trai, có điều hồi chúng tôi học đại học ấy đã gặp tai nạn và qua đời. Khi đó thân của tôi đã đau buồn suốt một thời gian dài.
Nhà của ấy trọng nam khinh nữ, lúc mang thai cha mẹ cứ nghĩ ấy là con trai, kết quả chẳng ngờ lại sinh ra một bé . Tư tưởng bảo thủ dốt nát và lạc hậu khiến ấy suýt chút nữa bị cha mẹ dìm vào trong xô nước chết, may mà trai tan học quay về đã kịp thời cứu lấy .
Ngay cả chi phí khi ấy lên đại học cũng là do trai đi kiếm tiền lo cho.
Quan hệ giữa hai em họ rất tốt, thậm chí thân của tôi là do một tay trai ấy nuôi lớn cũng không quá.
Hơn nữa, theo như tôi biết, lúc trai ấy quả đời quả thật đang đọc thân, chưa từng kết hôn, càng không có .
Tôi không khỏi cảm thấy ớn lạnh, đang lúc định hỏi lại người đó thì lại nhận ra tài khoản của ta đã bị khoá vì báo cáo vi phạm.
Nhưng ngoại trừ trang mạng xã hội này, tôi không cách nào tìm ra phương thức liên lạc khác của ta. Tôi nằm trên giường, bồn chồn không yên.
Tôi hồi tưởng lại trong đầu những khoảnh khắc đã trải qua giữa mình và thân, mặc dù sau khi tốt nghiệp đại học chúng tôi không gặp nhau mỗi ngày đều trò chuyện với nhau khiến tôi có cảm giác dường như chúng tôi chưa từng xa cách .
Cô ấy thật sự ra sẽ ra chuyện điên rồ như sao?
Rốt cuộc là người đó đang đặt điều nhảm hay là….Nghĩ mãi nghĩ mãi, sau đó thì tôi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm giật mình tỉnh dậy vừa mở mắt ra, tôi bỗng phát hiện trong phòng có thêm người.
Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào, người đó mặc áo đen viền hoa vàng đang ngồi bên cạnh giường tôi, tay luồn xuống vạt áo ngủ rồi đưa vào trong, bàn tay đó sờ đến bụng tôi, lạnh đến thấu xương, thậm chí còn đang chầm rãi di chuyển lên trên.
Tôi giật nảy mình, trong vô thức tôi lập tức giật phắt tay hắn ta ra, quấn chăn kín mít rút vào trong góc tường, run rẩy : “Anh… đừng qua đây. Nếu như muốn tiền, tôi…tôi có thể cho biết mật khẩu, đừng tôi, không thì tôi có liều cả mạng cũng…cũng phải ôm cùng chết.”
Đột nhiên…
Người đó áp sát lại chỗ tôi, hai mắt ta đen láy dường như không thấy tròng trắng, kế đó một mùi tanh nồng nặc vây lấy tôi, khiến tôi không khỏi nôn khan mấy tiếng. Tôi cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực, tôi đẩy ta ra, thuận thế bật đèn lên.
Đèn trên trần bật sáng, cũng khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn vài phần.
Tôi ngẩng đầu lên người đó, ta lại biến mất vào trong không khí.
Trong không khí chỉ còn sót lại mùi tanh nồng nhắc nhở tôi rằng vừa nãy trong phòng này thật sự có người.
Sau chuyện xảy ra vừa rồi, tôi hoàn toàn không tài nào ngủ lại nữa, thế là lại cầm điện thoại lên lướt xem video.
Kết quả lại trượt tay bấm vào một buổi livestream huyền học, trong đó chỉ có mười mấy người đang xem.
Chủ kênh đang livestream gieo quẻ để tìm tai nghe đã bị thất lạc cho một người theo dõi.
[Mấy hôm trước cậu đã thay ga giường phải không? Ở ngay mép ga giường, sáng mai tìm chỗ đó sẽ tìm thấy thôi.]
Giọng này nghe vô cùng quen thuộc, ngữ điệu và âm điệu hệt như chủ nhân của số tài khoản lúc chiều.
Tôi nghe lại đoạn tin nhắn thoại người đó đã gửi cho tôi hồi chiều.
Quả nhiên là cùng một người.
Tôi vội quay lại phòng livestream, gửi tin nhắn cầu cứu vào ô bình luận.
Sau khi thấy bình luận của tôi, ta chững lại một lúc rồi : [Cô có thể xem buổi livestream này của tôi chứng tỏ hai chúng ta có duyên, nếu đã là , đề nghị kết nối đi, tôi sẽ giúp giải quyết việc này.]
Tôi không chút do dự, lập tức chọn kết nối với ta.
Anh ta hỏi: [Tên?]
[Mạnh Dao.]
[Anh trai của thân đã qua đời năm năm trước rồi đúng không?]
[Đúng.]
Năm ba đại học, thân tôi và trai ấy ra ngoài chơi, trai vì bảo vệ ấy mà bị một tấm biển quảng cáo vô rơi xuống đập trúng đầu, chết ngay tại chỗ.
Thế nên sau khi trai qua đời, thân tôi luôn sống trong cảm giác tự trách và dằn vặt, khi đó chính tôi đã ở bên khuyên bảo an ủi ấy, mới có thể giúp ấy từ từ thoát ra khỏi bóng ma tâm lý này.
Câu trả lời này của tôi đã khiến đã phòng livestream trở nên sôi nổi, chủ kênh tên là Thẩm Lâm Hi lại chẳng có chút kinh ngạc nào.
Anh ta hỏi: [Khi đó thi thể có hoả táng không?]
[Không có…]
Bạn thân với tôi rằng ở quê họ rất coi trọng việc nhập thổ vi an, hoả táng đối với người đã khuất là hành rất thiếu tôn trọng, người chết sớm như trai ấy không thờ cúng hương hoả, thậm chí cũng không đưa vào mộ phần tổ tiên.
Cho nên sau khi trai qua đời, ba mẹ ấy đã vội vã đem thi thể đi chôn cất ngay trong đêm, về việc chôn cất ở đâu, ngoại trừ họ thì chẳng có ai biết cả.
[Cô đã đeo chiếc vòng tay này bao lâu rồi?]
Tôi ngẫm kỹ lại, bởi vì quê của thân tôi ở rất xa, thời gian giao hàng không thể bảo đảm cho nên ấy đã gửi cho tôi trước một tháng. Khi món quà này đến tay tôi thì nó vẫn còn cách sinh nhật tôi một thời gian.
Mặc dù vòng tay không quá đắt tiền, chứa đầy tấm lòng của ấy, cho nên tối đó tôi đã đeo nó ngay, còn đăng lên mạng để lưu lại kỷ niệm nữa.
Ngẫm nghĩ một lúc, tôi thấp giọng trả lời: [Tính đến hôm nay thì cũng gần 20 ngày.]
Nghe , nét mặt của Thẩm Lâm Hi trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
[Tốt rồi, vẫn còn kịp.]
[Thế này đi, đưa địa chỉ cho tôi, tôi với cùng đi đến quê của thân .]
(Còn tiếp)
Bạn thấy sao?