Đạo Sĩ Cà Lơ Phất Phơ Tuyết Mai mặt sư phụ, đôi mắt đầy kiên định nhưng chút ngại ngùng: “Sư phụ, con… con thật sự xuống núi.” Sư phụ cô, một ông lão tóc bạc phơ, vuốt râu cô, gật gù: “Không ? đạo quán cần sửa chữa, đợi gió tự thổi bay tiền đây !” “Vậy con làm tiền?” Tuyết Mai nhíu mày. “Đi kiếm thôi! Hỏi xem xem vận mệnh , ai cần diệt quái , kiểu gì cũng kiếm một ít. Đừng nhà mãi như con mèo lười, con tự lo lấy cho !” Sư phụ , giọng đầy nghiêm túc, nhưng pha chút… thèm quan tâm. Tuyết Mai thở dài, tự nhủ: “Kiếm tiền cũng như đấu ma, chỉ cần gặp ngu là xong!” Vậy là, cô xuống núi, mang theo hy vọng và một túi tiền rỗng, chẳng biết thế giới ngoài sẽ đối xử với cô như thế nào. Xem thêm
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?