Full Ánh Hoàng Hôn [...] – Chương 7

ham-hang

Lời từ người đăng

ham-hang · Tác giả

<^

Hệ thống bị sự đáng yêu làm cho mê mẩn, năn nỉ tôi mua hai cây.

Thế là Miểu Miểu: o(*////▽////*)q

Cô bé giơ hai tay ôm cây kẹo bông, nhảy nhót trong gió.

Tôi và Từ Sâm chầm chậm bước theo sau, bóng của chúng tôi kéo dài, đan vào nhau trong ánh hoàng hôn.

19

Đến ngày báo danh vào tiểu học, tên của Bùi Minh cũng xuất hiện rõ ràng trong danh sách phân lớp.

Mặt của Từ Sâm đen lại, đến mức không thể đen hơn được nữa.

Tối hôm đó, anh uống cạn một chai tequila trong im lặng trước cửa sổ lớn.

Khi tôi phát hiện ra Từ Sâm, anh đang ngồi ở cầu thang tầng ba, ôm chặt cầu thang và khóc như một người đàn ông tan vỡ.

Tôi: “……”

Hình như tôi vừa nhìn thấy thứ không nên nhìn rồi.

Tôi quay người định rời đi.

“Quý Tư Nhiên!” Tiếng gọi lớn của Từ Sâm khiến tôi đứng lại tại chỗ.

Tim tôi đập loạn nhịp, để tôi bắt gặp anh khóc thế này, sau này gặp mặt chắc ngại lắm.

Tôi nhanh trí, lấy tay dụi mắt: “A, hôm nay chú Lưu quên đóng cửa sổ, cát bay vào mắt đau quá, tôi không nhìn thấy gì hết.”

Thấy Từ Sâm không có phản ứng, tôi định lén lút chuồn đi.

“Quý Tư Nhiên, diễn xuất của em dở thật.”

“Qua đây ngồi đi, tôi chưa say.”

Tôi chấp nhận số phận ngồi xuống bên cạnh anh, cầm chai rượu còn nửa chai lên uống một ngụm.

Từ Sâm liếc nhìn chai rượu trên tay tôi, rồi lặng lẽ quay đi, tai anh đỏ bừng lên.

Khi tôi nhìn lại, anh đã trở về vẻ buồn bã.

Tôi vỗ vai anh, nói những lời chân thành để an ủi.

Trẻ con ở độ tuổi này, cảm xúc ngây thơ rất đẹp.

Hiện tại có chút cảm tình, nhưng lớn lên chưa chắc đã còn.

Mấy cậu bé đẹp trai lớn lên sẽ thành “trai đểu”, Miểu Miểu sẽ chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu ta đâu.

Từ Sâm nhìn tôi, thở dài một tiếng.

Trông anh không phải vì chuyện của Miểu Miểu mà buồn đến vậy, công ty của Từ Sâm cũng không nghe tin gì là phá sản, vậy buồn vì điều gì nhỉ?

Sao lại mượn rượu giải sầu?

“Anh… bị tổn thương tình cảm à?”

Ánh mắt Từ Sâm lóe lên, lòng tôi đầy tò mò: “Ai mà có thể làm tổn thương anh vậy?”

“Là em.”

Tôi bị sặc rượu suýt chet nghẹn.

Hệ thống phấn khích: [Yô yô yô yô yô yô yô yô yô yô yô yô.]

Giọng tôi run run: “Anh thích tôi?”

Từ Sâm không biết lấy từ đâu một hộp bánh Oreo.

Trong những buổi hoạt động gia đình, chúng tôi thường chơi trò này.

Đưa mù tạt vào ngẫu nhiên trong những chiếc bánh Oreo, ai ăn phải mù tạt sẽ bị trừ điểm, người may mắn không ăn trúng sẽ được cộng điểm.

“Nếu chúng ta đều không ăn phải bánh Oreo có mù tạt, tôi sẽ nói cho em biết.”

Nói cách khác, nếu cả hai đều ăn phải hoặc có ai đó ăn phải bánh có mù tạt, anh sẽ giữ bí mật.

Tôi mỉm cười, không ngần ngại với tay lấy một cái bánh từ đĩa trước mặt và ăn.

“Không có mù tạt.”

Từ Sâm cũng chọn một cái, anh nhai chậm rãi, ánh mắt nhìn tôi dịu dàng hơn.

“Không có mù tạt.”

Từ Sâm từ từ tiến gần tôi, đến khi đồng tử chúng tôi có thể phản chiếu khuôn mặt nhau.

Anh đã uống nửa chai rượu, hương tequila thơm mát thỉnh thoảng xộc vào mũi tôi, nhắc nhở rằng:

Có lẽ tôi sắp bước vào chương tình yêu rồi.

“Thực ra lần đầu gặp em, ấn tượng của tôi không quá sâu sắc.”

“Nhưng sau này, tôi không biết từ lúc nào mọi thứ đã thay đổi. Tôi cảm thấy mối liên kết giữa tôi và em không chỉ là một mối quan hệ hợp đồng lạnh lùng nữa.”

“Dù thỏa thuận giữa chúng ta vốn không nên có tình cảm cá nhân. Nhưng tôi cũng biết rằng, khi gặp người mình thích, thì nên theo đuổi.”

“Câu trả lời này đã ẩn trong lòng tôi, và tôi không thể kìm được mà muốn nói cho em biết.”

Anh quay lại, trong mắt lóe lên ánh lửa:

“Anh thích em.”

 “Đây là khoảnh khắc vượt qua cả cuộc đời anh. Em là vụ làm ăn mà anh không hề tính toán điều gì.”

Tôi nhìn vào đôi mắt sâu không đáy của anh và đuôi mắt đỏ lên vì hơi rượu.

Tiếng thở, tiếng gió ngoài cửa sổ, tiếng tim đập…

Một phút dài như một thế kỷ.

Tôi nói: “Từ Sâm, anh có tỉnh táo không?”

Những cảm xúc trong mắt anh đột nhiên trào lên, sau đó anh tiến gần tôi hơn.

Một nụ hôn nhẹ nhàng và không thể cưỡng lại, trả lời tôi.

Trong nụ hôn của anh không chỉ có hương tequila thơm nồng, mà còn có một chút vị mù tạt.

Tôi nhớ ra, trò chơi còn một luật nữa.

Nếu người ăn phải mù tạt mà có thể giấu được không để ai biết, thì vẫn được tính là thắng.

Tôi không vạch trần anh, mà đáp lại nụ hôn đó.

Vì tôi không có lý do để ghét Từ Sâm, và cũng không có lý do gì để không rung động vào khoảnh khắc đó.

20

Tối hôm đó, quả nhiên Từ Sâm không tỉnh táo.

Sáng hôm sau, anh quên gần hết mọi chuyện.

Anh đỏ mặt nhìn tôi cả buổi sáng, anh từng nói Bùi Minh là đứa trẻ thiếu chín chắn, giờ thì cười mình còn thua một đứa trẻ bảy tuổi.

“Anh thực sự đã hôn em à?”

“Nhưng anh quên rồi.”

“Có thể hôn lại lần nữa không?”

“Tư Nhiên, em đi đâu vậy?”

Từ Sâm bám theo tôi, khăng khăng muốn đưa tôi đến một nơi.

Anh trịnh trọng mở cửa ghế phụ cho tôi: “Từ nay đây sẽ là chỗ ngồi dành riêng cho Quý Tư Nhiên.”

Từ Sâm nghiêng người mở ngăn kéo trước ghế của tôi: “Ở đây anh đã chuẩn bị sẵn một số thứ cho em. Kem chống nắng, kính râm, và một vài thỏi son. Màu son là anh chọn trên Tiểu Hồng Thư, em xem có thích không. Nếu không hợp, chúng ta có thể đi mua cái khác.”

Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Trong ngăn kéo không chỉ có những thứ đó, mà còn đầy đủ từ dây buộc tóc, kẹp tóc đến băng vệ sinh, những thứ con gái thường có trong túi xách.

Sự chân thành và quan tâm này khiến một người lạnh lùng như Từ Sâm cũng bộc lộ sự tỉ mỉ trong mọi thứ.

Tôi mỉm cười, nhanh chóng hôn lên má Từ Sâm.

Xe chạy chậm, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, từ đuôi tóc tôi thổi đến tai đỏ của anh.

Trong lúc chờ đèn đỏ, tôi không nhịn được hỏi: “Chúng ta rốt cuộc đang đi đâu vậy?”

Từ Sâm ghé sát vào: “Đến cục dân chính, kết hôn.”

Tôi: “???????”

Tôi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Quay xe về nhà.”

Tay cầm vô lăng của Từ Sâm khựng lại.

Tôi như nghe thấy âm thanh trái tim anh vỡ thành mười tám ngàn mảnh.

Tôi thở dài bất lực: “Ý em là về nhà lấy sổ hộ khẩu!!!”

Từ Sâm dừng xe bên lề đường.

Anh chăm chú nhìn tôi, không giấu được niềm vui trên khuôn mặt: “Em thật sự đồng ý sao?”

“Em có thể nói không à?”

“Không được.”

Anh tiến lại gần và hôn tôi.

Gió nổi lên, hương thơm tỏa ra xung quanh, anh không nói “Anh yêu em”, chỉ từ khóe miệng hôn lên tai tôi, thì thầm: “Gió nổi rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Truyện liên quan

Đăng nhập





Đang tải...